Hắn tìm được một hang động khô ráo đặt Thanh Hồn ngồi xuống, thương thế trên người hắn rất sâu dù chỉ là cử động nhỏ cũng đau đến rên rỉ, khóe mắt hướng về y.
Trong lòng hắn đang cực kỳ phức tạp, không phải hắn đối với y tuyệt vọng, rất hận y sao? Tại sao khi y gặp nguy hiểm hắn lại thập phần khẩn trương.
Là vì phải dùng Thanh Hồn đổi lấy Bạch Diệp sao?
Tìm được lí do như vậy hắn thấy lòng nhẹ nhõm thoải mái ít nhiều.
Đúng vậy, chẳng qua là vì nhị ca mà thôi, hắn sẽ không vì y mà đau lòng nữa.
Ngoài trời mưa tuyết đang điên cuồng kêu gọi sấm sét, ánh sáng soi rọi lên người hắn lúc sáng lúc tối, lóe lên đau thương không diễn tả thành lời.
Vết thương của y rất nặng, là dấu vết của Tuệ Sinh.
Sau khi thắp lên ngọn lửa, hắn có thể thấy rõ miệng vết thương của y sâu tới đâu, da thịt nhăn nhúm, bị thương nặng nhưng thuốc thang đắp trên người là đồ tốt, xem ra Hồng Thiếu Hoài cũng không đến nỗi bạc đãi y.
Hắn cố gắng khống chế bản thân không hồi tưởng những ngày tháng trước kia của họ, sợ bản thân lại mềm yếu nháy mắt lấp đầy trái tim những ngọt ngào quên mất đắng cay.
"Tại sao vào lúc ta muốn chôn giấu tình cảm này thật sâu ngươi lại xuất hiện chứ? Ta không muốn giãy giụa giữa tình cảm của chúng ta với những hận thù, là ngươi đã dạy cho ta không nên quá tin tưởng người khác."
.....
"Cho dù ngươi lợi dụng ta, đến với ta có một đích riêng nhưng ta vẫn nghĩ qua nhiều lần nguy nan cùng nhau, ít nhiều gì ngươi cũng có tình cảm với ta.
Vậy mà, ngươi lại..."
Mưa đêm thật sự quá lạnh, đốm lửa bị gió thổi đong đưa chập chờn.
Những vết thương ở nơi đáy lòng đè nén khiến hắn không thở nổi, nói nhiều cũng vô ích giữa y và hắn không ai có dính líu liên quan đến tình cảm nữa.
Hắn tỉ mỉ xử lí vết thương trên người y, bỏ lớp băng cũ đầy máu bầm, xé y phục băng vết thương lại.
Nơi đây tìm mãi chỉ có một chút lá thuốc giúp cầm máu, không có tác dụng chữa thương.
Đột nhiên hắn nhìn thấy gì đó rơi trong túi áo trong, bề mặt mát lạnh nhẵn mịn, y vẫn còn giữa nó sao?
Có lẽ do quá chăm chú làm một việc, đến khi đột ngột ngồi thẳng lại đầu óc có chút choáng váng, hình như có bông tuyết bay vào trong hang động, hắn nhìn thấy những hạt tuyết đang xoay vòng trên không trung.
Hắn còn nhìn thấy đang khoát áo lông dày đưa tay đón tuyết, giọng điệu hờn trách:"Trước kia ta không hề sợ lạnh, rất thích chơi tuyết."
Hắn buột miệng:"Lục đệ ta cũng vậy..."
Khi đó họ vẫn còn chưa thân thiết như bây giờ, y cũng chẳng để ý trách cứ, vẫn cười vui vẻ cười với những bông tuyết ngoài kia.
Sao một người hồn nhiên vui vẻ, dễ thỏa mãn như thế lại có ngày nảy sinh lòng dạ tàn nhẫn lang sói?
Trong phút chốc ngẩn ngơ đó, hắn còn nhớ nên hành lang dài ngợp bóng hoa, hắn ngồi ở dưới ánh trăng mờ ảo nhắc lại chuyện của Mỹ Tiếu.
Hắn vẫn luôn tự trách ngày xưa ra sức tác hợp để số phận muội ấy phải lâm vào khổ lụy, rất ít khi hắn mở lòng nhắc đến chuyện này.
Y đã ở cạnh an ủi hắn, không quá nhiều lời nói trống rỗng, hắn vẫn có thể nỗi thương tâm mơ hồ trong y, tựa như một lời than thở vô hình.
Chỉ có thế trong nháy mắt lòng hắn trở nên mờ mịt hoang vu, không rõ mình đang muốn gì từ y nữa, vì muốn tìm ra kẻ đứng sau mà lợi dụng lòng tin của Thanh Hồn sao?
Hắn có khác gì Hồng Thiếu Hoài đâu?
Hắn còn nhớ bóng dáng y cô độc, giữa trời đất mênh mang nở nụ cười buồn bã hay là trong một đêm tối nào đó, hắn nói: ta không muốn ngươi chết đi.
Cả lời từ chối đầy chua chát, ẩn trong sự dứt khoát ấy là đau thương, ứ nghẹn của y, có lẽ y đã nhận ra giữa họ không thể có kết quả, nhiều lúc hắn tự hỏi có phải y từng có lòng với hắn nhưng chợt nhận ra hắn luôn lợi dụng y nên mới hận hắn như thế không?
Giống như vết thương cũ nào đó mà hắn cố quên đi lần nữa rách toạt ra, huyết nhục mơ hồ khiến hắn đau đến tê liệt, bất giác cười gằn: Dù có hận cũng không nên mang mạng người khác ra chơi đùa, tại sao không hết lên đầu hắn? Đến giờ phút này hắn còn tự mình dối lòng sao?
Lục Khuynh Tâm đứng dậy chạy ra ngoài vốc nước cho bản thân tỉnh táo, dòng nước mùa đông lạnh thấy xương.
Khi họ rơi xuống đã làm vỡ lớp băng mỏng bên trên, những mảng băng vụn đang trôi dạt không thể hàn gắn được vỡ nát.
Có lẽ khi tuyết rơi dày hơn nó sẽ liền mạch như cũ nhưng chung quy không thoát khỏi số phận tan chảy trước ánh mặt trời.
Tình cảm của họ cũng như vậy, bao lần hiểu lầm xa cách, họ lại trở về bên nhau tha thiết hơn trước, chỉ tiếc....
Hắn cười với mình dưới nước:"Có những chuyện dù muốn quên cũng không thể quên được, chúng ta ở bên nhau lòng lại không những lo lắng bất an, giống như bầu trời kéo mây đen tăm tối, trời không hề mưa nhưng lòng luôn lắng nó sẽ mưa bất cứ lúc nào, cầm ô trên tay mà chẳng dám ra ngoài."
Phập phồng lo sợ, còn gì là hạnh phúc nữa, thì ra hắn cứ gắng gượng vất vả bấy lâu nay.
Lúc hắn quay về y đã tỉnh, đang nằm nghe tuyết tan bên ngọn lửa, nhìn thấy hắn hơi ngạc nhiên.
"Ngươi có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy ta nhỉ?"
Y lặng thinh không nói gì.
Lúc mới tỉnh lại y đã đoán được vài phần chỉ là không dám tin, lúc này chút ấm áp mềm mại len lỏi dâng lên hòa cùng chút mâu thuẫn bất an.
Hắn vẫn còn quan tâm đến y.
Lục Khuynh Tâm uể oải ngồi dựa hang động:"Cảnh Minh Sầu muốn ta dùng ngươi đổi lấy thi thể nhị ca, thật không ngờ ngươi với ả đàn bà điên đó lại quan trọng như thế."
Thanh Hồn ngây ra, chợt hiểu, hơi cười gượng:"Đương nhiên."
"Trong cơn mơ ta luôn nhìn thấy dòng máu tươi rợn người chảy khắp nơi, một mảng hỗn độn hư hư thực thực.
Vô số lần thức giấc nửa đêm, nỗi hận thù găm sâu trong tim ta luôn hối thúc như con thú sổ lồng, lần này ta giao ngươi cho cô ta...sau này gặp lại ta sẽ không tha cho ngươi."
Nếu như không có khoảng thời gian hắn ở bên cạnh có lẽ y đã mãi chìm trong khoảng kí ức đau khổ thê lương, cứ ngỡ đã xé rách mây mù tìm được tia ánh sáng rực rỡ sưởi ấm.
Y không khỏi cười nhạo chính mình, cuối cùng vân không thoát cảnh chết dần chết mòn trong cô đơn.
"Người có vẻ tự tin bắt được ta? Xem ta là món hàng muốn giao cho ai thì giao sao?"
Hắn khinh thường:"Ngươi chỉ còn nửa cái mạng."
Sắc mặt Thanh Hồn hơi cứng lại, thoáng nhói đau.
Kỳ thật y càng ngày càng thấy mình vô dụng yếu ớt, như thân tầm gửi hút lấy sự sống khác nuôi mình, còn ngu xuẩn đến nỗi trong một khoảng không mờ mịt đen tối mơ mộng về tương lai.
Hắn không hề ngoảnh mặt nhìn y đến một lần, nhẹ giọng nói:"Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."
Lòng y trào lên tia phức tạp, dường như biết rõ hắn muốn hỏi gì nhưng vẫn đáp:"Hỏi đi."
Giọng điệu hắn xa xôi thăm thẳm:"Hài cốt của Trạch Dương..."
"Ta không thèm!"
Có lẽ từ sâu trong lòng hắn vẫn hoàn toàn tin đây là sự thật, âm thầm thở phào:"Ngươi từng nói dưới gầm trời này