Thanh Hồn cảm thấy mệt mỏi cực độ, người liên tiếp bị đả kích, hồi lâu mới tránh cái ôm của hắn: "Chúng ta rời đi thôi, ta cứ cảm thấy sự xuất hiện của Hạnh Lâm hơi kỳ quái."Lục Khuynh Tâm đỡ y: "Ngươi mệt rồi, ta cõng ngươi."Thanh Hồn dựa vào hắn, đột nhiên thấy mọi chuyện quá xa vời.
Một mặt kiệt sức giữ lấy hắn ở bên cạnh, một mặt lại muốn rời đi, đi thật xa, đến nơi nào cũng được.Phía trước có là sương mù hay vực thẳm cũng không sai cả, chỉ cần rời đi.Y nhớ tới những cảnh mình đã mơ, cả đêm dài mơ màng mộng xuân trong hang động.
Yết hầu hơi nhấp nhô mà không thể lên tiếng.Hắn thấy Thanh Hồn chỉ dựa không ngủ, liền hỏi: "Ngươi mơ thấy cái gì?"Mơ thấy cái gì? Gom gọn trong hai từ ác mộng thôi.Do dự một lúc, Thanh Hồn đáp: "Ta mơ thấy Diệu Huyền."Nụ cười gượng trên môi y lạnh băng, nhắc đến lại đau, cổ họng nghẹn ngào."Ca ca ngươi nhất định không sao đâu." Hắn dịu dàng an ủi: "Nếu có chuyện Hòa Phong Thương đã dùng điều đó uy hiếp ngươi rồi, đôi khi không có tin cũng là chuyện tốt.
Huống hồ hai người còn là song sinh, Diệu Huyền có chuyện gì ngươi biết đầu tiên mà."Thanh Hồn hít sâu mong trời xanh đối đãi tốt một chút.Rốt cuộc y vẫn trách móc Diệu Huyền, biết người kia vì mình làm rất nhiều thứ...nhưng vẫn không thể, không sao cảm thông.Không muốn trong lòng loạn lên, Thanh Hồn chuyển sang chuyện khác: "Cái lò hương Dư Dung đưa cho Quách Tôn, lúc đó gấp quá quên giữ lại."Lục Khuynh Tâm biết khi đó y bị dọa sợ kinh hồn, cũng như hắn mơ một giấc kinh mộng kéo dài, sao còn nhớ cái lư hương ném trong huyết trì kia nữa.
Hắn rất muốn hỏi về giấc mơ kia, muốn biết y mơ thấy thứ gì, bỗng chốc lại cười tự giễu.
Có thể y chẳng mơ thấy gì đáng sợ, không phải đã tự mình tỉnh lại sao?"Tính khí tên này rất khó hiểu, lúc muốn dồn người khác vào đường cùng khi lại cho con đường sống.""Khi đó ta nằm mơ đã thấy Hòa Phong Thương."Lục Khuynh Tâm "..." tự dưng trong lòng có suy nghĩ lạ lùng.Y không gọi người kia là Khấu Hòa nữa, Khấu Hòa thật sự đã chết rồi: "Không muốn ta mê muội quá lâu nên vào mộng hù ta một trận.
Người ta đã tặng quà rồi ta cũng đáp lễ đổi hương trong phòng tên quỷ đó, cho gặp ác mộng một phen.""Ta biết mình không tự nhiên tỉnh lại." Nói xong câu này hắn trở nên gượng cứng, hơi phát run."Ta nghĩ Hòa Phong Thương cũng không định giữ ngươi lâu."Hai người cứ đi theo lối mòn, không ngờ có thể rời khỏi vực thẳm đi lên chân núi.
Lục Khuynh Tâm sợ y mệt quá, tìm một nhà trọ nghỉ ngơi.Trong giấc ngủ thần trí y mơ mơ màng màng như khói ngưng tụ rồi lại phân tán, y rốt cuộc là ai?Là Thanh Hải mờ nhạt lặng lẽ như cái bóng đi theo Diệu Huyền, hay là...Hình ảnh quan tài băng không ngừng hiện ra, kí ức không rõ ràng.Mùi máu tanh cùng xương xẩu thô bạo tách ra.Đau.Thật sự rất thống khổ.Y là ai vậy?Giãy giụa hồi lâu vẫn không thể thoát khỏi ảo cảnh, đi loạn một hồi lại phát hiện mình đang ở hang động ẩm ướt, bên cạnh có nước nóng.
Quần áo trên người cởi sạch, bị người ta ôm thân thể ướt đẫm mồ hôi.Đầu y đau quá! Thật sự rất đau.Phải chi mọi thứ đều là giấc mộng hoang đường thì tốt biết mấy.Đột nhiên bị một trận đau đớn tập kích, Thanh Hồn giật mình phát hiện bàn tay mình siết chặt, đốt xương đều đỏ lên hết.Lục Khuynh Tâm ôm y trong lòng, vỗ vỗ: "Lại mơ thấy ác mộng?"Hốc mắt Thanh Hồn đỏ lên, không nói, tim đau như cắt.Ngón tay lướt qua gương mặt y, vuốt tóc mai ẩm ướt: "Ta ở đây, đừng có sợ."Gan phổi trong người y đều đau, vai run nhè nhẹ, hai người ôm sát lặng yên không nói gì.**Hoàng Tuyên nặng nề ngồi bên ghềnh đá nhìn ra thủy triều lên xuống, hoa lá mùa xuân bị gió thổi rơi đầy.
Đến khi nghe tiếng bước chân liền xù lông: "Hừ, biến đi."Thành Kính miễn cưỡng: "Là ta."Hắn biết Hoàng Tuyên mấy ngày nay nổi quạu với Quan Kiến Vỹ, trách người ta không giữ chặt Thanh Hồn để y quay về chốn nguy hiểm.
Sao có thể trách người ta, người muốn đi ai mà cản được.Điều hắn không ngờ là Thanh Hồn dám nhảy xuống vực, trong khoảnh khắc mơ hồ thấy thân ảnh của y vỡ vụn."Ngươi đang bị thương đừng ở đây hứng gió lạnh nữa." Hắn cũng không quan tâm đâu, nếu không phải Tân Dã đang bận rộn thuốc thang trong kia, hắn không thể không có nghĩa khí đối tốt với lục đệ người ta một chút.Bọn họ có ai mà không lo chứ, tam ca còn ở dưới kia, đáy vực khép lại có đào cũng không tìm được người.
Ngoài cố gắng dưỡng sức, lập trận pháp dò tìm Hạnh Lâm, không có cách khác."Ngoài chờ ra ta có thể làm gì? Các ngươi đúng là đồ mang đến tai họa!" Ánh tà dương hôm nay cực kỳ ảm đạm, Hoàng Tuyên ở lì nơi đó tóc bị gió thổi bù xù, người càng thêm bực dọc: "Tại các người mà Thanh Lang nhà ta hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm, đồ vô dụng."Thành Kính cười lạnh: "Vậy thì Thanh Hồn theo bọn ta làm gì? Nếu không có nhị ca cũng..."Hai mắt Hoàng Tuyên đầy lệ khí, chợt đứng dậy, lảo đảo: "Aaaa về rồi."Thành Kính lại thấy sau lưng có một cỗ tức khí hung hãn, không nhịn được quay đầu.Lục Khuynh Tâm đang cõng Thanh Hồn nhưng sau lưng còn có hai người nữa, một cương một nhu, người mặt mày xám đen kia không ngừng tỏa ra sát khí.Hoàng Tuyên chạy đến trước mặt y: "Không sao chứ, hai người này là ai?""Tìm chỗ nghỉ ngơi rồi nói." Thanh Hồn thều thào.Không ngờ hắn lại đưa y về thẳng Nhiếp phủ.Bầu không khí không quá mức ngột ngạt, hầu như những người không thích gặp mặt y đều trốn trong phòng, coi như không thấy.
Mà hai kẻ theo đuôi như Lương Ngôn và Tiêu Tử Khâm cũng đã nghỉ ngơi.Tiêu Tử Khâm đó cứ nghĩ y giấu nghề không chịu cứu chữa cho bằng hữu hắn, cứ bám như hồn ma đuổi hoài không đi.
Họ hết cách đành xem như không nhìn thấy.
Mắt Lương Ngôn đã bị hỏng rồi, độc trong người tích tụ hơn mười năm...Y không phải thần tiên.Quan Kiến Vỹ cẩn thận đánh giá lư hương đang tản ra từng đợt mùi cháy khét, bên trong chỉ còn một lớp tro vụn: "Lư hương này tà khí cực nặng, cả thứ bị nghiền thành bột mịn trong đây cũng là thuốc mê làm từ hồn phách của quỷ, gây ảo giác cực cao."Chu Nhuận Thành mặt hơi tái, trước đó hắn đang hôn mê vị đại phu này có xem qua, châm cứu cho hắn.
Đến khi tỉnh người đã đi mất làm hắn nuối tiếc không thôi.
Người ta là đệ nhất thần y đó, Chu Nhuận Thành vô cùng căng thẳng.Yến Tử Du kính trọng nói: "Khi đó đang ở trong phòng lư hương bạo phát nổ ta vô số quỷ hồn sát khí.
Đẩy người khác ra khỏi phòng, bùa chú khóa ngay cửa giam giữ.
Khi lập trận phá giải vãn bối phát hiện người tạo ra nó ở rất gần."Trong phòng tranh tối tranh sáng, sắc mặt Thanh Hồn nhu nhược: "Là Hòa Phong Thương."Yến Tử Du không biết người đó là ai, lùi lại, đứng cùng với Sắc Nguyệt lắng nghe.
Sắc Nguyệt chỉ khinh khỉnh bĩu môi: "Có chuyện cũng do người lập trận giải quyết, ngươi biết ai làm sao không thấy đứng ra bắt người vậy.
Lúc nào cũng như người bệnh sắp chết, phiền phức."Mây đen đè nặng trong phòng, Lục Khuynh Tâm xua tay: "Chuyện rất dài không cần vội vàng giải thích, trước hết tẩy độc trong người Nhuận Thành ra hết đã."Chu Nhuận Thành dùng tay đỡ trán, trong lúc hôn mê nhìn thấy quá nhiều ảo giác, lông tóc dựng đứng.
Bên cạnh đó còn có sự ôn nhu cả đời không thể giữ lấy lần nữa, nàng đã đến cũng đã đi."Thứ này vừa là độc vừa là giải dược." Quan Kiến Vỹ mờ mịt: "Người này không biết đang tính toán cái gì?"Tro này có thể dùng ngay, Quan Kiến Vỹ mang lư hương ra khỏi phòng, chuẩn bị sắc thuốc, rắc tro.Chu Nhuận Thành nâng cánh tay che miệng ho khụ khụ: "Trong lúc mê man, đệ đã ngộ ra một thứ?""Thứ gì?""Mấy án mạng như Liêu Thu Hà, Diêu Đồng...chúng ta đều tìm hung thủ dựa trên ân oán, sự tiếp xúc của nạn nhân với người khác.
Lại quên mất nếu có kẻ hôn mê người không liên quan, mượn tay giết người thì sao? Đặt ra nhiều nghi vấn chủ yếu muốn chúng ta phân tâm lực lượng."Môi Nhuận Thành xanh trắng, phẫn nộ bi thương: "Chẳng có thù oán gì vẫn mang mạng người ra chơi đùa.
Muốn tìm đầu mối không dễ chút nào."Thanh Hồn chỉ muốn nói vị trước mặt lợi hại quá rồi, nằm mê man cũng nhận ra được mấu chốt."Ý đệ là Hòa Phong Thương đứng sau cà mấy vụ án mạng này?" Lục Khuynh Tâm không nghĩ người này lại góp phần, Mê Nhược, Tàng Ngư, những việc kia đều gây họa lớn, có thể thấy người này muốn quậy sẽ không âm thầm."Có khi nào là vì Tuệ Sinh?" Sắc Nguyệt không thích họ, lúc này đang đứng dựa cột hơi liếc sang: "Ma Nhãn, Tuệ Sinh, Tĩnh Sinh, đều xuất hiện rồi.
Một khi hợp nhất cần rất nhiều máu tươi, án mạng xảy ra rải rác khắp nơi tưởng chừng không có điểm chung, giờ nghĩ lại..."Lục Khuynh Tâm lắc đầu: "Tĩnh Sinh và Ma Nhãn đang ở chỗ Hồng Thiếu Hoài, hai người đó không liên minh đâu.
Muốn cướp sao? Nếu hai người đó đấu nhau thì...Thanh Hồn thở ra, ngắt lời: "Tuệ Sinh cũng đang ở chỗ Hồng Thiếu Hoài.""..."Lục Khuynh Tâm biến sắc: "Không phải ngươi giữ sao? Trước đó ngươi nói đưa cho Hòa Phong Thương, ta không tin lắm.
Sao lại trong tay Hồng Thiếu Hoài rồi?""Ta chôn kiếm bên dưới tháp Hoài Cổ." Thanh Hồn xoa xoa thái dương: "Mới kiểm tra xong, mất rồi."Lục Khuynh Tâm ỉu xìu, vừa trách vừa thở than vỗ trán, lại nói: "Sao ngươi biết là hắn."Thanh Hồn cười lạnh: "Có để lại tên mà, khắc trên đá còn để lại tín vật, rất đắc ý."Không ai biết nên nói gì, thanh kiếm đó không để ở nơi an toàn, gửi Diệu Huyền cũng được.
Tự dưng đem đi chôn, còn ở tháp Hoài Cổ...Nơi đó...Nơi đó...***Dư Dung thấp thêm nến trong phòng, nhìn thấy Hồng Thiếu Hoài phất tay áo lau kiếm, khẽ nói: "Sao người biết nó được chôn ở đó?""Có gì khó đâu chứ, thanh kiếm này đâm chết Bạch Diệp, với tính khí của người kia sẽ mang nó đi tế mộ.
Ta nghĩ đến việc này liền đến đó đào, quả nhiên..." Hắn vuốt lưỡi kiếm trên môi nở nụ cười hăng hái vượt qua sương mù, ôm theo thành quả mình có được: "Chôn trong giếng, dưới lớp bụi tro máu Bạch Diệp từng chảy qua, thật có lòng hahaha."Tiếng cười của Hồng Thiếu Hoài nghe thật man rợ, Dư Dung hơi rùng mình cúi đầu thêm quả khô vào lửa, mùi thơm bốc lên khiến nàng an tâm đôi chút.
Đêm nay u tối, cảm giác thứ gì đó đang kết thành mạng nhện, chụp xuống người nàng.
Nàng cố nuốt xuống, nhẫn nhịn.Mỗi lần nàng vào trong đây đều bị bịt mắt dẫn qua các kết giới cạm bẫy vào tận bên trong mới tháo ra, gần đây hắn thư thả hơn nhiều, nàng hầu như có thể đi lại tự do.
Hóa ra đây là một lăng mộ, bên ngoài có nhiều khối đá không hoàn chỉnh, như tạc người lại như một thứ trận pháp nào đo cần sắp xếp lại.Trong lăng mộ bày biện đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, bên phải một cái bàn nhỏ, bên trái luôn đốt một thau lửa lớn.
Nàng biết các lối đi khác dẫn đến các mật thất rộng hơn, có nơi chứa băng, có nơi để nhiều thi thể.Nàng nhìn người trước mắt, ánh nến lay động còn có sức sống hơn, mày kiếm, sống mũi thẳng, có chút lạnh lẽo."Sao thế?"Nàng nói: "Muốn chuẩn bị chút trà hoa cúc, định hỏi người có muốn uống không?""Bên trong còn Bích Loa Xuân, là của vị khách khó hầu kia." Hắn đang rất vui dễ dàng cho qua mọi thứ: "Mang ra đây."Hồng Thiếu Hoài đang nhắc đến Diệu Huyền, người này đã biến mất rồi.Hương thơm của trà rất nhanh ngào ngạt, Hồng Thiếu Hoài nhìn nàng chợt mơ màng nhớ nắng rọi qua tán cây, bỗng thấy cô độc.
Đây là nơi hắn ở, người kia sẽ là người phụ nữ của hắn nhưng hắn vẫn cô độc.Càng nghĩ càng xuất thần, lại nhìn lò lửa đầy quả khô: " Hình như nàng rất thích mấy thứ này.
Còn thích hoa hải đường nữa, vậy mà luôn mang theo một túi huân y." Hắn giơ bàn tay ra, khớp xương rõ ràng đón lấy chén trà: "Thích hải đường ta sai người trồng cho nàng."Nơi này có chỗ nào trồng hoa, dù là trong chậu đi nữa không có ánh mặt trời, sẽ chết rất nhanh: "Không thích lắm, khăn tay là do mẫu thân tặng thôi."Nàng không muốn nhắc từng có người nữ nhi thích hải đường, cũng rất thích hắn.
Giờ đã lên kiệu hoa rũ bỏ hết những tơ tình trước kia.Ánh mắt hắn hơi thất vọng: "Mỹ Tiếu, sắp sinh rồi nhỉ?"Nàng mơ hồ thấy có chút ôn nhu, như có sét trên đỉnh đầu chợt cười lạnh trong lòng, nàng điên rồi hắn ôn nhu cái quỷ gì?"Để ta trồng mấy bồn gửi tới."Ánh nến trong phòng ấm áp, mùi hương trong thau lửa không ngừng tỏa ra, thứ này có tác dụng an thần ngủ ngon.
Chợt nói: "Nàng có phản bội ta không?"Dư Dung không phản ứng kịp, hỏi: "Hả?"Tàn lửa bay loạn, hắn xua tay: "Nấu mì đi, ta đói rồi."Lăng thất không có nhiều đồ, hắn thường xuyên ăn mì sợi.Gần đây hắn hay gặp ác mộng nhớ về chuyện xưa, như là trước khi tu luyện Nhiếp Hồn Thuật, như là chuyện ở Nhiếp phủ.
Nếu không phải có người giở trò trong cơm canh thì nhất định hắn điên rồi.Tuy Dư Dung làm như không quen biết Hòa Phong Thương, nhưng chuyện nàng chịu đến chỗ Nhan Lệ dò hỏi rất lâu,