Thanh Hồn kéo hũ rượu mạnh về phía mình, Lục Khuynh Tâm liền ngăn: "Ngươi uống ít thôi.""Đi chơi mà dè chừng cái gì? Tửu lượng của ta hơi bị cao đó."Hắn khinh thường: "Ta thấy ngươi uống đến xương mềm nhũn rồi.""Chưa biết ai chuốc say ai đâu."Tửu lượng của y không cao, bị thách một hồi đã bắt đầu chao đảo, cười ngờ nghệch, ngồi bên mép thuyền dọc nước."Gió xô ngươi xuống nước bây giờ, không thấy váng đầu hả?"Thanh Hồn ôm bầu rượu kề sát môi chầm chậm uống, rượu đã ngấm, đầu nặng trịch, mắt hoa tai ù.
Chợt người bị vòng qua ôm ghì, người y lênh đênh trên chính tầng mây.Hắn ôm gọn người đã say mềm trong lòng mình, ngước lên nhìn hoa rơi nắng tỏa, chìm giữa khung cảnh tuyệt đẹp khiến lòng có chút ngập ngừng, mơ màng muốn hôm nay đừng trôi quá nhanh.Đột nhiên hắn muốn kết vòng hoa đi thăm mộ, thăm một người thân, những bằng hữu xưa, kể cả những người mất vì Tàng Ngư.
Thăm mộ xong gạt đi chuyện buồn, chuẩn bị tinh thần vì những chuyện sắp tới.Một chuyện rất quan trọng.Thanh Hồn hơi cựa quậy, gió thổi tóc mai phớt qua mặt y, muốn đưa tay gạt đi chợt giật mình.
Y không thể cử động, giãy giụa, người chìm xuống nặng nề.Giống như thở không ra hơi lồng ngực phập phồng không dứt, thứ tràn vào không phải không khí mà là hơi lạnh.Sau một hồi nhìn trời thất thần, Lục Khuynh Tâm phát hiện người y lạnh hơn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Hắn ôm vai y nhẹ nhàng lay, phảng phất có dự cảm không lành, như đang ở một nơi rực rỡ chói chang bỗng chốc rơi vào chốn tăm tối.
Hoang mang, thần trí bất định.Người Thanh Hồn lạnh đến mức tay hắn phát tê, lúc mở mắt ra còn có chút mơ màng."Gió thổi ngươi lạnh à?" Cằm hắn chạm nhẹ đỉnh đầu của y, tay nắm chặt góc áo trắng không chịu buông, hơi cúi xuống hôn như an ủi dỗ dành: "Ta đưa ngươi về."Thanh Hồn không phản ứng hơi hơi gật đầu, Lục Khuynh Tâm hơi sợ hãi, cọ cọ vào trán y: "Nằm sát hơn đi ta sưởi ấm cho ngươi."**Lục Khuynh Tâm đút Thanh Hồn một viên thuốc, uống thêm một chén sơn tra ngọt ngào.
Đỡ gáy, đặt người xuống, đầu hơi áp trán.Miệng lẩm bẩm cái gì đó.Bỗng Thanh Hồn gọi tên hắn."Ta đây."Giọng nói Lục Khuynh Tâm, rất ôn nhu, cổ họng như đè nén gì đó, tay đắp chăn: "Mau ngủ đi, ta thấy ngươi mệt mỏi lắm rồi."Đúng là Thanh Hồn rất mệt, sốt cao không hạ, chính y biết đây không phải là bệnh.Mơ màng một lát liền rơi vào hôn mê.Lối vào mộng vẫn âm u nhu cũ, lư hương hoa sen tỏa khói mỏng, chỉ khác là đưa tay ra lại thấy máu tươi thấm ướt.Hòa Phong Thương đáng giá lư hương, có hơi thất vọng: "Ngươi có thấy sắc khói này vẫn còn thiếu thiếu gì đó không?""Không phải nói cho ta thời gian sao, ngươi còn tìm ta làm gì?""Báo cho ngươi một tin tốt, ta tìm được ca ca ngươi rồi."Đầu Thanh Hồn chợt thấy đầu đau nhức, giống như vừa trải qua một cơn sóng gió bất ngờ, khi sực tỉnh mọi thứ đã biến thành một chốn hoang tàn."Ở đâu?"Gian phòng nhỏ tranh sáng tranh tối mờ nhạt u ám, khi y nhìn kỹ mới biết sau lư hương đặt trên bàn trổ hoa, là hồ nước bốc khói trắng.
Hòa Phong Thương chỉ xuống nước: "Nhìn đi."Thanh Hồn do dự nhìn dưới hồ, bên dưới không phải là gương mặt nhu nhược của y mà chỉ là những làn nước không ngừng đong đưa.
Sắc mặt y xanh tái: "Là có ý gì?"Trong đầu y còn đang mờ mịt, dưới làn nước hiện ra một nơi xa lạ.
Như là mồ động băng, ánh sáng minh châu yếu ớt, dần dần xuyên qua hơi lạnh thấy bóng người thấp thoáng.Diệu Huyền đang ngồi điều khí, gương mặt mềm mại nhu hòa tựa như vẽ tròn lại tất cả góc cạnh thường ngày.
Thanh Hồn đỡ huyệt thái dương: "Đó là đâu chứ?"Không phải động băng ở núi Điệp Phù, y không biết còn nơi nào khác."Ta cũng không biết, chỉ là ấu trùng rắn trong người Công Nghi Lăng nở rồi.
Dựa vào tinh phách ta nuôi biết được chút hình ảnh đó thôi." Hòa Phong Thương thở dài: " Cứ nghĩ ngươi sẽ có chút manh mối."Trong cổ Thanh Hồn tanh ngọt, chợt nói: "Muốn dùng máu của ta tìm người?""Đúng, giờ ngươi được bảo bọc kỹ quá, dù ta thật sự tấn công được, haizzz máu lấy được phải nhỏ xuống hồ ngay mới phát huy tác dụng." Hòa Phong Thương mỉm cười giữa sương mù: "Tối nay ta đợi ngươi ở hồ Kim Giác.""...""Lạ thật, ngươi không muốn nói gì sao, không sợ ta tìm được người sẽ giết chết ca ca ngươi à?""Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ ra tay giết người thôi.
Oán giận, không cam lòng tích tụ bấy lâu đã đến lúc trút ra rồi.
Không còn ai ghìm chân ngươi nữa rồi nhỉ?" Thanh Hồn ôm ngực cố gắng thở, y nhìn mặt nước ngập ngụa khói bốc lên, bóng người trong đó cũng như được phủ lên một lớp rèm thưa, hư ảo cực điểm.Hòa Phong Thương như đang khoe chiến lợi phẩm, trên mặt lộ ra tia tự hào hiếm thấy: "Ngươi cũng thay đổi rồi, điều này cho thấy không phải ai cũng có thể giữ lòng mình không tỳ vết."Gió nổi lên sương mù không tan mà ngày càng nồng đậm, ánh trăng sáng không thể chiếu xuyên.
Hòa Phong Thương nói đúng, họ đều không giữ được tâm của mình."Nhưng ngươi thua rồi!" Thanh Hồn nhắm mắt lại."Ngươi muốn nói cái gì?"Y lắc đầu không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi, không phải vì muốn Hòa Phong Thương tò mò.
Đơn giản vì muốn lưu giữ lại chút yên bình cuối cùng cho người ta thôi."Ta biết ngươi không ngừng tiêm độc dược vào lòng ta, đả kích tinh thần, muốn ta ngày càng bi thương hối hận.
Một khi thân xác và tinh thần đều không thể phản kháng nữa.
Mới dùng ta đổi lấy Vũ Đình An trở về." Thanh Hồn không biết là dùng cách nào, cũng không muốn biết, cười ngâm ngâm: "Rồi sau đó ngươi sẽ làm gì? Xóa trí nhớ của hắn? Để hắn quên đi những kí ức đã qua cùng ngươi bắt đầu lại sao?"Trên môi Hòa Phong Thương nụ cười đã nhạt dần: "Ta biết mình sẽ trả giá ít nhiều nhưng không hối hận.
Còn ngươi thì sao? Thứ ngươi có được không phải trộm từ sinh mệnh của người ta sao?""Ta hối hận." Thanh Hồn ngắt lời, sắc mặt xanh trắng phẫn nộ bi thương, nhẹ nhàng run rẩy: "Nếu như ta không xuống núi, không gặp lại..."Hòa Phong Thương không biết thần trí của y đang rất hỗn loạn, bị dẫn dắt vào ánh sáng yêu dị, nhảy vào sóng ngầm cuồn cuộn.Nhớ lại một đêm u thanh.Đêm rất tối, Thanh Hồn ra sức chạy về phía trước.Không biết mưa đêm hay gió tuyết chỉ biết nó rất lạnh, cực kỳ lạnh, da thịt nhanh chóng trắng trắng đỏ đỏ nhiều chỗ.
Miệng vực thẳm đang khép dần, gió cuồng thổi đá vụn bay sượt qua, đau rát.
Thanh Hồn cứ chạy trên mặt đất trơn trượt, y cắn chặt răng lao về phía trước.
Lửa giận cháy rực lục phủ ngũ tạng, ngập phập phồng nhưng khí không lọt.Trong lòng đè nén một cỗ sợ hãi, Thanh Hồn nắm chặt Vấn Liễu thầm nghĩ: thứ này có thể trói ma quỷ, chỉ cần có ma khí tiến tới sẽ tự phản kháng.
Hữu dụng đối phó Ngạn Vô Hận.Khi rơi xuống vực thẳm, ác mộng ấy như thủy triều cuộn dâng lên, mùi tức khí người chết rất quen.
Chúng thâm nhập vào từng lỗ chân lông của y, hòa cùng huyết quản đang lạnh dần.Tay chân y nhẹ bẫng chỉ thấy lạnh lẽo, máu ướt đẫm lý trí gào thét tên hắn: "Lục Khuynh Tâm!"Bên dưới có Lục Khuynh Tâm.Dưới vực tối đó, có hắn.Nhưng y không bắt được gì cả.Mắt Thanh Hồn ướt nhòa, bóng đêm vùi lấp thân mình trong vực tối sâu hãm.
Đã lâu không có cảm giác như vậy, cứ như với y mà nói không có giới hạn của thấy vọng, bất lực, nhiều khốn cảnh xảy ra không làm y đau hóa đá, mất hết xúc cảm.Thanh Hồn vẫn sống, vẫn sống trong khi những người đáng quý trọng đều đã ra đi.
Cổ họng đau rát: "Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có từng bao giờ nghĩ mình chưa từng gặp Vũ Đình An, chưa từng yêu hắn thì tốt biết bao."Vũ Đình An hơi ngẩn, bất giác thốt lên: "Tình thâm ý trọng quý ở chỗ lưỡng tâm tương hứa, ta có thể không cam lòng vì duyên cạn, tình không sâu, có thể đau khổ vì người bội bạc.
Hối hận? Nếu không gặp người ta không biết mình đã sống như thế nào nữa.
Người ngoài nhìn vào thấy cuộc sống đẹp như giấc mộng, năm tháng nhẹ nhàng trôi, khai hoa kết quả rồi úa tàn, thế sự cứ thế xoay vần.
Họ cho rằng ta nghĩ thông rồi, thật ra ta chưa từng nghĩ thông.""Ngươi không giống ta, đêm đêm ta đều hối hận, nếu ngày đó ta chịu an tĩnh thì quá tốt." Những thổn thức trong lòng ngưng tụ thành khói biếc, cảm khái không thôi: "Khi ta mới xuống núi lòng nghĩ chỉ cần không để lộ, không nghe không hỏi, coi như không biết.
Chỉ cần không nói ra, tâm tư này sẽ mãi giấu kín, ngày nào đó chôn vào cát bụi.
Không chút động tĩnh lưu lại thế gian, cũng không cần ai hỏi đến."Hòa Phong Thương nhẹ nhàng nói: "Ta biết lòng ngươi chỉ muốn giữ nỗi tương tư."Nỗi chua xót trong lòng càng thêm rõ ràng, trái tim họ đều qua nhiều đau thương nhưng chưa từng mục ruỗng.Ánh mắt Thanh Hồn chứa nhiều tâm sự, cúi xuống nhìn mặt nước mênh mông: "Ngày đó ta chưa từng chấp niệm sâu đậm được đáp lại tình cảm, không giống như ngươi cả hai đều biết đối phương có tình với mình."Thanh Hồn tùy tiện ngồi xuống bên giá nến, ngay từ đầu chọn ẩn danh, giữa dòng người sâu thẳm làm một con kiến lặng lẽ thực hiện mục đích của mình.
Ngày ngày lặng yên vô thanh, đêm về nghe tiếng đồng hồ nước chảy tích tích, cứ âm thầm biết đâu lòng đã có thể thanh thản buông bỏ từ lâu.Dường như có làn gió nhẹ thoảng vào, ánh nến khẽ chao nghiêng.
Động tác cắt tim nến của y run run, sáp nến giá tầng trên nhỏ xuống mu bàn tay.Trong mắt có chút lệ quang, cái chua xót trong lồng ngực chậm rãi ùa lên cổ họng.
Có vài phần chán nản lộ ra: "Ta không còn thời gian mơ mộng, mỗi khi hắn tiến một bước ta liền nghĩ cách lui lại một bước.
Đứng ở cạnh nhau nhưng thật cô đơn làm sao! Nhìn thấy gần thật gần lòng ta hoan hỉ, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
Mạng của ta yếu ớt như đèn treo trước gió, đến bên nhau là bắt đầu hạnh phúc hay mở ra đau thương?"Thanh Hồn cắt tim đèn, từng cái từng cái một: "Ta không như ngươi mang hùng tâm vạn trượng muốn xoay chuyển số phận." Trong lòng có chút ấm áp kéo dài, phảng phất nhớ lại thời gian có nhau, sờ mặt mình: "Không biết hắn nhìn thấy ai qua gương mặt này, là Nhiếp Trạch Dương đoản mệnh hay Thanh Hồn đắp xây từ những giả tạo dựng lên.
Sợ tình cảm nhanh chóng vỡ vụn, sợ lòng người thất vọng.
Nhiều lúc gian nan gập ghềnh muốn dựa vào người bên cạnh nghỉ ngơi thế mà phải nhanh hồi tỉnh trong cơn mộng mị."Hòa Phong Thương lắc đầu: "Ta không hiểu ngươi nghĩ gì...nhưng tin chắc hắn thích ngươi."Thanh Hồn cúi đầu: "Người hắn thích là ta nhưng người hắn lừa dối tình cảm cũng là ta.
Không ít lần ta đứng giữa cầu đắn đo không biết nên bước tiếp hay dừng lại, duyên khởi chưa lâu đã tàn..."Hòa Phong Thương thấy ngột ngạt, bất đắc dĩ cười: "Ta không hiểu ngươi tại sao phải làm khó mình hơn cả ta.
Cái vòng luẩn quẩn mày ngươi không nhấc chân lên thì sao bước ra được?"Thanh Hồn lắc đầu: "Được rồi, ta đợi ngươi ở hồ Kim Giác."Hòa Phong Thương nhíu mày: "Ngươi thường dùng mùi hoa đỗ nhược át đi mùi thuốc trong người.
Bây giờ chỉ còn lại mùi hoa rất nhạt...ngươi không uống thuốc nữa sao?""Uống nhiều có khỏi đâu, ca ca biến mất rồi thuốc cũng hết.
Ta lười tìm phương thuốc mới."***Thanh Hồn tỉnh lại, Lục Khuynh Tâm đang ở bên giường nhìn ngắm người đang ngủ, không biết nghĩ gì, thấy người tỉnh liền cười, ngay sau đó bỗng dưng bịt kín miệng y.Thanh Hồn kinh ngạc mờ mịt, nhiệt huyết trong người Lục Khuynh Tâm chỉ cảm thấy nhiệt huyết tăng lên: "Tỉnh đúng lúc lắm."Ngón tay hắn di chuyển xuống lưng, đỡ y dậy: "Ca ca ngươi có gửi thuốc đến."Đầu y hỗn loạn, ở trong tình cảnh mưa rền gió dữ thế nào đi nữa, vị ca ca này vẫn dốc lòng lo cho mình, Thanh Hồn thoáng sinh ra một loại ảo giác an bình.Khi nằm trong cái ôm của Lục Khuynh Tâm, thỉnh thoảng y sẽ cảm thấy mọi chuyện đều là giấc mơ.
Như mình vẫn ở nơi đó sống yên bình vui vẻ, hắn chưa từng hận mình, hay là chưa từng phải quyết định chọn một trong hai.Thanh Hồn đã lựa chọn rồi, đã phụ lòng Diệu Huyền hi vọng, là do y ích kỹ.Không dám đối diện vì lòng y chứa quá nhiều xấu hổ, giữa y và Diệu Huyền ai cũng mắc nợ nhau.Cơn ác mộng kỳ quái này biết tới bao giờ mới kết thúc?Lục Khuynh Tâm mang cháo cá đến bên giường, thở dài: "Da dẻ y ngươi ngày càng tái nhợt, ta như có thể nhìn thấy mạch máu của ngươi rồi này."Khi mới gặp y còn trắng nõn mịn màng, hương khí tươi mát, thoáng đó gặp lại người y hiện lên nhiều vết thương để lại sẹo.
Nhưng cũng vì thế có tức khí quen thuộc mạnh mẽ bừng lên, cứ như đây mới là Thanh Hồn thật sự, người trước kia chỉ là ảo giác mà thôi.Đúng lúc này, Thành Kính mặt đầy mây đen ầm ầm đập cửa, ánh mắt u ám: "Tam ca, tam ca, hồ Kim Giác xảy ra chuyện rồi."Môi Thanh Hồn hơi mấp máy: "Chuyện gì?"Thành Kính tức giận đến nổi đầy gân xanh, một thân quần áo hỗn độn: "Cửa Minh vỡ rồi."Cố giữ bình tính, Thành Kính dứt khoát nói: "Đệ đi gọi những người khác, phải nhanh lên." Nói rồi lại ném vào trong phòng một thẻ bài ngọc.Lục Khuynh Tâm nhặt lên, nói: "Hừ, ở địa bàn người khác