Thanh Hồn vốn đang cố trấn tĩnh bản thân, nghe hắn nhắc đến Hoàng Tuyên không khỏi trợn ngược, ôm bụng cười ngặt nghẽo:"Công tử thật có khiếu hài hước."
Hắn thấy giọng điệu cười nhạo của y, xoa xoa ngón tay:"Ngươi đó, nên tìm một người chăm sóc mình đi. Thay vì phải tự mình đau đầu chọn lựa, ta tự tiến cử ngươi cứ nhắm mắt chọn đại đi."
Giọng điệu của hắn rất thành thật lọt vào tai như ma xui quỷ khiến, y nhìn thấy một đồng lửa xanh bị ngọn đuốc khuấy động, nhanh chóng lan ra đốt khắp nơi thành màu đỏ rựa, y biết mình bị vây trong khổ cảnh, khắp nơi đều đang nhắm vào mình, thăm dò, truy xét, dù lời này hắn nói có thật lòng hay không, y cũng xem nó là thật, dùng để an ủi những ngày háng đau thương ngắn ngủi còn lại. Y liếm môi khô khốc đem tâm trạng tối tâm của mình áp xuống tận đáy.
"Ta có nhắm mắt chọn đại cũng không chọn người."
Y thừa biết có bẫy lại cứ như thiêu thân muốn đâm đầu vào ngọn lửa, nói xong lại nhắm mắt dưỡng thần tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi.
Sau này,...
Làm gì có sau này...
Thanh Hồn dưỡng thương ba ngày trong phòng, ngoài Lục Khuynh Tâm mang cơm ngày ba bữa đêm hôm nán lại thì không còn thấy bóng ma nào xuất hiện nữa.
Hoàng Tuyên này thật là...Uổng công ta đánh giá ngươi cao như vậy, lúc dầu sôi lửa bỏng lại chẳng thấy ngươi đâu. Lại chết trôi bên cạnh nam nhân nào rồi, ta bị giam ở đây sắp chán mục xương ra rồi đây nè.
Lại thêm ba ngày trôi qua, hôm nay được thả ra ngoài, Thanh Hồn thừa dịp đi khắp nơi thả lỏng gân cốt, đúng lúc nhìn thấy Công Nghi Lăng cũng đang ngồi bên bàn trà dưới ánh nắng ban mai da dẻ trở nên trong ngần, trắng trẻo đến phát ra ánh sáng luôn. Hoàng Tuyên đang giúp bắt mạch, hỏi sao lại không thấy bóng dáng đâu thì ra là có đối tượng khác tán tỉnh. Công Nghi Lăng thấy y vội vội vàng vàng đứng dậy:"Ngươi làm sao rồi.."
Y cười nói:"Đã khỏe hơn rồi...ơ nghe nói là công tử đưa ta về, thật ra ta đã muốn đi cảm tạ từ sớm nhưng mà thân thể chưa lành, Lục công tử không cho ta ra ngoài." Lời y nói có một nửa là sự thật, cũng không coi là nói dối.
Vừa nói xong, Lục Khuynh Tâm cũng vừa bước ta, nói:"Các người làm gì đứng hết ở đây, đi ăn cơm thôi."
Trong bàn ăn có hai người bệnh bữa cơm của y cũng thanh đạm hơn nhiều, Thanh Hồn nhìn bày biện trên bàn rồi lại nhìn đùi gà rưới sốt chua ngọt Thành Kính đang cầm chảy nước miếng, Lục Khuynh Tâm múc cháo cho y, nói:"Ngươi ra dáng đại phu một chút đi, còn không biết tự mình ăn thanh đạm một chút, sau khi khỏi bệnh ta dẫn ngươi đi ăn lẩu cay."
"Thanh Hồn không ăn cay đâu."
"Thế thì tốt, ta muốn..."
Hai âm thanh phát ra cùng lúc vẻ mặt hai người cũng rất quái gở, như bị đầu lưỡi liếm qua gáy liền tê tê cả người, y vỗ tay nói:"Ăn cay tốt, ăn cay tốt cho sức khỏe...hahaha."
Công Nghi Lăng không dám nghĩ nhiều nữa, cúi đầu gấp rau trong đĩa cho y:"Ngươi đau bao tử đừng ăn cay nữa."
Y sờ mũi, cả y còn không biết mình bị đau bao tử đấy,...cơ mà quả thật đôi lúc cảm thấy bao tử khô nóng khó chịu. Cảm giác này không phải dùng thuốc là hết, từ nhỏ đã như vậy dần lâu y cũng không quan tâm đến nữa.
Hình như người kia nói, từ nhỏ y đã nhiều bệnh, cái này coi như đúng đi.
Bạch Diệp nhướng chân mày hỏi:"Bỏ qua chuyện ăn uống đi, khi không lại biến mất, ngươi một chút cũng không nhớ ra gì sao?"
"Quả thật...không nhớ." Y quay sang Công Nghi Lăng:"Công tử có thấy ai ở gần đó không?"
Công Nghi Lăng nói:"Ta nhìn thấy ngươi nằm bên vách đá một mình chảy đầy mồ hôi còn rên rỉ không ngừng, không biết là tại sao lại nằm ở đó. Dưới đất có vệt máu dài giống như bò rất xa tới..."
Thanh Hồn "..."
"Theo dấu vết để lại, có người dùng Thi Hành Thảo đưa ngươi đi. Lúc bọn ta đưa ngươi về Hoàng Tuyên có bắt mạch độc trong người ngươi đã tiêu đi một chút ít, dù không nhiều nhưng kẻ bắt cóc nào lại tốt với ngươi như vậy? Bắt ngươi ra chỉ để cho ngươi uống thuốc thôi à? Nhìn sao cũng thấy vô cùng kỳ quái.
Thi Hành Thảo không phải võ công của mình sao? Lẽ nào mình tự chạy trốn bò ra vách đá nằm chơi?
Hay là do,..vị ca ca trên trời rơi xuống kia, nếu mà có người như thế tồn tại vẫn để y bò một quãng xa thế cơ à, chắc không phải do y mệt mỏi quá độ tự nằm mơ thấy chính mình đó chứ.
Điên thật mà.
Dáng vẻ đó chân thật như vậy, độ ấm khi đặt tay trên trán còn có vị thuốc đắng chết người trong miệng, là giả sao?
Độc còn được giải một nửa thì giả kiểu gì.
"Thanh Hồn, Thanh Hồn..."
Rõ ràng nhìn thấy nam tử gương mặt ôn nhu, môi hồng răng trắng, chân mày thanh thanh lộ ra chút hờ hững lạnh đạm, trông rất ôn hòa cũng rất xa cách. Giống mình y đúc, ngồi dưới ánh nến mắt phượng rủ xuống, lông mi che khuất vài tia nhàn nhạt, nhìn mấy bình thuốc nhỏ nhắn trong tay, bình thuốc trắng sứ không nhìn kỹ không phát hiện nó tồn tại trên bàn tay trắng ngần.
Trong không khí ngập hương đỗ nhược, không rõ là của y hay là người kia. Sau khi y thiêm thiếp đi vẫn nghe tiếng lò luyện dược phát ra vài âm thanh, gang bàn chân được thoa thuốc mát lạnh.
Gan bàn chân của y sao lại bị thương nhỉ?
"Thanh Hồn, Thanh Hồnnn."
Y nhất thời thất thần đánh rơi cả đũa.
Công Nghi Lăng vừa nhấc tay, hắn đã nhanh hơn một bước:"Ngươi làm sao?"
Thanh Hồn thều thào:"Không sao, hơi mệt chút thôi, ta về phòng trước khi nào đói sẽ ăn sau."
Công Nghi Lăng sững người không biết nói gì..chưa từng thấy bộ dạng này của Thanh Hồn, chưa từng...
Thanh Hồn là thanh đao của chính mình, sắc bén, chứa nọc đầy độc, từ nhỏ y đã tự mình chống chọi bước lên từ xương máu, phòng vệ của y rất cao, tự mình cương liệt không cần ai giúp đỡ, làm gì có chuyện dựa vào người khác, tỏ vẻ yếu đuối cần người che chở. Công Nghi Lăng cho rằng mình có thể thấu hiểu y, dù không phải đồng bệnh tương liên, con đường Công Nghi Lăng đi qua êm ái và dễ dàng rất nhiều.
Thiên hạ đệ nhất tài tử.
Hư danh này tự dưng mà có, chẳng cần làm gì cũng được người ta tôn vinh.
Còn y, không bao giờ chịu khuất phục, lãnh đạm với thế nhân với cả chính mình, Công Nghi Lăng không hiểu được y đã trải qua những gì.
Lục Khuynh Tâm nhìn theo bóng y lo lắng:"Để ta mang đồ ăn vào phòng cho ngươi."
"Không cần đâu..."
Y nói không cần nhưng hắn vẫn mang cháo vào ngay sau đó, bên cạnh còn có một đĩa cá quế hạt thông chua ngọt, hắn nói:"Ta lén mang cho ngươi ăn đó."
Y cười chế giễu:"Ngoài công tử ra ai lại cấm ta ăn uống chứ?"
"Hóa ra ngươi thích ăn đĩa rau đó à?"
Hắn lại bắt đầu nói móc rồi.
Y không đáp lời cúi đầu ăn, hắn nhìn y ngồi ăn một cách chậm chạp, có chút lười biếng, trong đầu hơi mường tượng ra dung mạo của Trạch Dương, đệ ấy mất đã lâu, thân thể không còn nguyên vẹn không biết bộ dạng khi lớn của đệ ấy ra sao?
Năm nay đệ ấy mười tám..
Nhất định sẽ cao lên, có khi nào sẽ cao hơn hắn hay không?
Dung mạo đẹp đẽ trắng ngần có thêm vài nét trưởng thành, hắn cứ nhìn Thanh Hồn bỗng cảm thấy vui vẻ ấm áp, không chừng sẽ còn kinh diễm hơn Thanh Hồn. Phòng đã khép cửa ngăn gió nên hơi tối, ánh sáng xuyên qua giấy dán ảnh mông lung, hắn có nhìn thấy tóc mai y trơn mềm phủ trên gương mặt non nớt, càng nghĩ càng cảm thấy đá nặng lấp biển chấn động không ngừng, bọt nước tứ tung. Yết hầu hắn hơi động, gần như chìm trong dục vọng chảy xiết, dung nham lại cuộn lên lòng ngực.
Rất muốn sờ thử, ngón tay hắn mấy động..
"Lục công tử có nghe ta hỏi không đấy?"
Hắn thoát khỏi cõi mộng, hỏi:"Ngươi nói cái gì..."
"Ta hỏi chuyện thi thể trong miếu hoang, còn có cái mật thất chứa xác khô kia thế nào rồi."
"À, đã có thêm một chút manh mối...ngươi lo tịnh dưỡng đi đừng lo chuyện đó nữa." Cổ họng hắn cực khô nóng chỉ vào cá quế:"Ăn thêm đi, cá này ta mới bắt hồi sáng còn tươi lắm."
"Ta chỉ sợ không có ta các người không phá được vụ án nào đâu.." Y nhoẻn miệng cười ăn hết những ngụm cháo cuối cùng, bắt đầu ngồi gắp cá ăn không, thong dong nói:"Ngoài vụ án ở Dao Sơn ra, ta thấy các người chỉ đi theo ta cho đủ số, góp vui thôi. Cũng không thể trách ai bảo ta lại thông minh như thế, luôn