Vực này không sâu nhưng lại rất rộng, phóng tầm mắt ra thấy khắp nơi đều là đất đá lởm chởm, Lục Khuynh Tâm có mồi lửa trong người nhặt một cành cây khô làm đuốc.
Y chỉ về đốm sáng lờ mờ xa xa:"Đó có phải ánh lửa hay không?"
Hắn nheo mắt:"Ở đó có một căn nhà."
Y thầm thấy bất an:"Đã ở trong lòng núi còn nằm dưới đáy vực nữa không phải là cao nhân lánh đời thì cũng là văn khách nhàn nhã, chúng ta đừng nên xen vào thì hơn."
"Cũng có thể là một kẻ âm mưu làm việc xấu chúng ta phải đi xem cho rõ."
"Lục công tử à người thật lo chuyện bao đồng đó, ở đây chỉ có hai chúng ta, ta còn đang bị thương dù có khỏe như hổ cũng không đối phó được người trong kia, lỡ như họ rất đông thì sao."
Tuy nhiên lời y nói chẳng lọt vào tay hắn, hai người đi càng gần ánh đèn đất đai càng ẩm ướt trơn trượt, bùn bám mép giày, y nói:"Đi tiếp nữa sẽ không ổn lắm, đất dưới chân mỗi lúc một mềm đi."
Hắn nhìn quanh một lúc, nơi này đất đai bằng phẳng lạ thường không lởm chởm đất đá như bên ngoài, lán mướt không một ngọn cửa:"Ngươi nói đúng, đất mềm sau khi nuốt con mồi sẽ sánh lại phẳng phiu như trước. Bằng cách nào đi qua bên đó dựng nhà chứ?"
"Nơi này ngoài con sông ở ngoài hang kia ra không có nguồn thức ăn khác, chợ thì cách xa mấy chục dặm, cho dù là người lánh đời đi nữa cũng tìm một chỗ có thể nuôi cá trồng rau sống qua ngày chứ, cái này hít không khí hay sao?"
Hắn nhìn rất lâu vẫn không tìm ra điểm đặt chân thích hợp, Thanh Hồn cũng suy nghĩ vẩn vơ một lúc, đang định mở miệng thì Lục Khuynh Tâm bỗng kéo mạnh người y nhảy ra sau, mũi ám khí lướt qua xé một góc áo trên bắp tay hắn. Vừa rồi dùng lực hắn mới phát hiện sức lực của bản thân giảm đi hai phần, tốc độ cũng chậm lại không ít. Bò dậy từ mặt đất hắn sờ soạng khắp người nhíu chặt mày lại:"Hình như ta trúng phải độc rồi."
Thanh Hồn ngờ nghệch, hắn có thể trúng độc từ khi nào chứ? Từ nhà của Lã Tường Tân? Hay là..
Lại một vật thể đột ngột cắt ngang suy nghĩ của y, mà thứ này còn rất nhanh phóng ra mấy lưỡi dao, y chỉ kịp thấy ánh sáng không trung lóe lên, lưỡi dao phóng ra, bị hắn lôi chật vật né tránh, lưỡi dao lướt qua đỉnh đầu hù y một trận khiếp đảm. Đến khi ngửi thấy mùi máu tanh y mới hoàn hồn, Lục Khuynh Tâm đang cố lấy mũi nhọn đâm vào chân mình ra, máu đen đầm đìa. Chưa kịp hỏi thăm một câu, người hắn bỗng cứng lại miệng có mùi máu, y nhìn ra sau lưng hắn cắm một mũi ám khí thon dài, tái mét mặt. Hắn cũng không đợi y nói câu gì lôi ngược người lại chạy ra ngoài.
Khắp nơi đều có ám khí, ở lại không phải là cách hay.
Y cố nhìn thật rõ vết thương trên người hắn, máu chảy ra rất nhiều, lúc đầu họ đi đường thẳng vào một mạch, lúc này hắn kéo y núp tạm ở một lối rẽ, lối rẽ này cũng quanh co nhiều nhánh, hai người không ngại đi thật sâu tìm chỗ dưỡng thương rồi mới nghĩ cách ra khỏi đây. Ở một hang khá rộng, y ấn vết thương ở trên ngực hắn lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Hắn cười thảm thương:"Ở cạnh một thần y quèn như ngươi ta đúng là không còn hy vọng gì rồi, thật thèm mấy món ở tửu lâu, ngày tháng uống rượu ngon ôm mỹ nhân."
Y nhìn kỹ thì thấy vết thương ở chân chảy ra rất nhiều máu đen, thầm tính toán việc hắn bị trúng độc suy giảm võ công khi nào, lại nhìn sắc mặt tím tái của hắn, nói:"Đi cùng một người xui xẻo lại hiếu thắng như người ta mới là không có hy vọng gì đó."
Ngọn đuốc cắm dưới đất phát ra ánh sáng leo lét.
Nơi này muôn trùng ngã rẽ, yên tĩnh không có tiếng động gì, bộ dạng Thanh Hồn như vết mực phai tàn, hắn nói:"Bây giờ ngươi bỏ chạy may ra còn kịp. Nhìn bộ dạng của ngươi rõ ràng là bị dọa hết hồn rồi."
"Công tử chỉ dạy phải..." Y nóng lòng, từng lớp da thịt bị bóc ra, đau nhưng không thể nói, mò mẫm trên người hắn.
Lục Khuynh Tâm không nhịn được:"Mắt ngươi có vấn đề rồi đúng không, gần đây trong phòng ngươi không bao giờ chịu thắp nến, thường trốn trong phòng đóng kín cửa tối mù. Có khi đồ rơi cũng không biết tìm ở đâu, hồn vía lên mây đi tới đi một chút là va đập tím hết người."
Y sờ mắt mình, quả thật là như thế.
"Không đâu, gần đây ta nóng trong thấy khó chịu thôi. Mù rồi ta kiếm cơm kiểu gì?"
Hắn thâm trầm nói:"Ta chỉ bảo ngươi mắt có vấn đề thôi, không nói ngươi không nhìn thấy, là ngươi có tật giật mình."
Y cười cười:"Ta không hơn thua với người."
Hắn cười nhợt nhạt:"Lục đệ cũng hay nói như thế, có lẽ trong mắt đệ ấy ta là một người rất cố chấp."
Y ảm đạm nói:"Người mệt rồi nghỉ ngơi một chút đi, ta còn chưa muốn chết ở nơi khỉ ho cò gáy này."
Hắn châm chọc:"Ngươi có thể bỏ chạy mà.." chỉ sợ vừa thò ra đã bị bắn thành nhím, lần đó hắn chỉ thấy Phá Thương Côn đánh ở vị trí gần, không biết...
"Người kia trong tối ta ngoài sáng đề phòng vẫn hơn. Có chạy cũng phải mang người theo làm bia chứ."
"Cái tên xấu xa này, ngươi suy nghĩ cũng thấu đáo quá đấy chứ, ranh mãnh mà tỏ ra ngây thơ lừa người, ta đúng là xem thường ngươi quá còn tưởng có thể kéo ngươi chết chung huyệt ở nơi này."
Y khinh thường:"Người mơ tưởng rồi, ta có chết cũng bò ra ngoài cách xa người rồi mới chết."
Y lục lục trong người một lúc hắn tưởng y tìm thuốc hóa ra là moi ra một túi kẹo:"Ăn không?"
"Ăn chứ, ngươi lúc nào cũng mang theo à?"
Y đặc biệt dịu dàng:"Đã nói là vật bất ly thân mà."
Hắn bỏ kẹo vào miệng, cảm thấy y là một người rất dễ đoán ra sở thích, từ ăn uống đến những trò vặt vãnh, nhìn y cái gì cũng đòi ăn nhưng thật ra khẩu vị rất khó chiều, mấy đồ chơi của y nho nhỏ nhưng đòi hỏi phải chăm chú, kiên nhẫn, ngày thường cứ ngơ ngơ ra nhưng mọi chuyện y làm đều được tính toán cẩn thận, hắn không biết nên nói là mình hiểu y hay không hiểu y nữa:"Hơi đắng thì phải.."
"Có sao, ta thấy rất ngọt mà."
Hắn ngậm viên kẹo trong miệng, nói:"Đắng lắm."
Thanh Hồn cau mày một lúc, nói:"Người đợi ta một lát, đừng có chết vội đó."
"Nè, ngươi đi đâu..."
Y thật khó hiểu, vừa rồi không phải còn muốn mang hắn theo làm bia sao, sương bên ngoài có độc không biết y có nhận ra, nghĩ một chút vẫn thấy không an tâm, Lục Khuynh Tâm bám vách động bò dậy:"Bên ngoài tối như vậy cả đuốc còn không mang theo mà không chịu thừa nhận mắt có vấn đề."
Tiếc là hắn đi mấy bước đã không chịu nổi, ngã uỵch xuống đất, vết thương trở nặng hơn máu vừa ứ đọng lại trào ra, trong mùi máu tanh pha lẫn hương hải đường ngòn ngọt, thật ra kẹo rất ngọt, không lừa được ngươi.
Lúc Thanh Hồn trở về chỉ thấy vệt máu dài, hồi lâu mới tìm được người đang nằm trong bộ dạng thảm thiết, y không khỏi thở dài:"Người đen thùi lùi thế này với màn đêm không khác là bao, ta tìm người rất vất vả đó."
Nơi này không có thực phẩm, thứ duy nhất có thể bỏ vào miệng là mấy cây nấm lòe loẹt này, sương độc là