Mùa xuân nhiều hoa, mặt đất trải đầy những cánh hoa thơm bước chân giẫm qua thảm hoa, êm như nhung. Khấu Hòa kê một cái sạp trúc rủ rèm sa ngồi bên đình ngắm cá, lâu lâu lại đem rải một ít bánh đậu xuống dưới hồ cho cá ăn. Giữa hồ có người chèo thuyền tiếng hát lanh lảnh, giữa gió xuân tản mác niềm hân hoan vô hạn, nàng hát về thiếu nữ hái sen bên hồ, giặt lụa bên suối, tình nồng che giấu trong vẻ dịu dàng e ấp, nhu tình ướt át theo cơn sóng gợn lăn tăn.
Kiêu Doanh bước chân rất nhẹ đi vào trong đình, Khấu Hòa khẽ liếc mắt, ngón tay duỗi ra vén lớp sa mỏng cầm lấy một phong thư, mấy năm tìm kiếm đổi lại được vài chữ uốn lượn nhỏ nhắn trên trang giấy mỏng nhìn như mắc xích vào ngực, trái tim bị giam cầm trong khoảng lặng mơ hồ.
Khấu Hòa cuộn thư lại, Kiêu Doanh moi trong ngực ra mồi lửa đốt giấy mỏng thành tro bụi.
"Công tử?"
"Chuẩn bị xe ngựa đi, ta muốn đến một nơi."
Trên đường đột nhiên xuất hiện một cổ xe ngựa, gỗ đỏ khắc hoa văn vô cùng đẹp, tỉ mỉ nhìn kỹ thấy đó là nhành đậu khấu sinh động như thật, rèm che xung quanh phản chiếu ánh nắng rực rỡ chất liệu hoa lệ quyền quý
Ngồi trên xe thấy hơi nóng liền vén rèm cửa lên cho thoáng khí, cánh tay trắng nhách đặt trên mành lụa gấm nhợt nhạt đến đáng thương, gương mặt thanh thanh đạm đạm nhưng lại khiến người ta vương vấn lạ lùng, y hướng mắt nhìn những xâu kẹo hồ lô bên ngoài, ngẩn ngơ.
Hoa lê trắng như sắp tan vào trong gió tuyết, hương thơm mát lạnh len vào tâm phổi, trong ống tay áo mềm giấu một con dao bạc chất chứa nỗi lòng đau buồn của chủ nhân, cán cầm đã lâu vẫn không lưu được nhiệt độ nào, chỉ làm lòng bàn tay đau nhói, trong miệng lẩm bẩm một bài đồng dao xưa cũ khi định thần lại con dao đã đâm thật sâu vào lòng ngực.
Người trước mặt chầm chậm ngẩng đầu nhìn con dao kia đang đâm vào lòng ngực y, xâu kẹo trên tay hắn rơi xuống, nhìn trong kẽ tay đầy máu chảy lóe ra tia bạc lấp lánh, vội vàng đỡ lấy người hỏi:"Tại sao?"
Y bám víu người hắn, gượng gạo không nói tiếng nào.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng thê lương:"Khấu Hòa, ngươi biết rồi."
Nước mắt y rơi xuống, môi mím lại thành một đường mảnh trắng bệch.
Một tiếng đâm trầm đục lưỡi dao thật lạnh, lạnh thấu tim, máu tươi ồ ạt trào ra, máu tươi văng khắp nơi đó đã kết thúc tất cả. Tuyết trên đầu cành đang tan nhỏ xuống đỉnh đầu, cái lạnh làm đầu óc cực kỳ tỉnh táo, nhưng tại sao nơi vết thương kia chẳng thấy đau? Y chầm chậm nhìn lồng ngực mình, đã đâm rồi, không phải là do y tưởng tượng, không phải là ảo cảnh mà y thèm khát đến nỗi nằm mộng hằng đêm, sao không thấy đau chứ? Hóa ra nó đã vỡ nát từ lâu nên không cảm thấy đau nữa.
Y là một người khiến cho người ta quay đầu có thể quên, có lẽ vì vậy, người ta đã quên y rồi.
"Công tử, đến nơi rồi."
Đậu Hòa sực tỉnh, buông hông rèm xuống bước ra khỏi xe ngựa.
Hôm nay Chu Nhuận Thành đặc biệt phấn khởi, từ trong đám đông cố gắng chen chân vào đại sảnh, chân chưa qua thềm cửa đã nghe bên trong không ngừng vang lên tiếng chào hỏi:"Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu..."
Nếu như Thanh Hồn có ở đây hắn nhất định kéo người đến đây cùng nhau học hỏi y thuật, để xem tên thần y chỉ biết mò kia làm sao che giấu bộ dạng lừa đảo của mình.
Trong sảnh đang có hai người ngồi uống trà, hắn từng nghe nói Liễu Vân Thoa là một cô nương, sao giờ chỉ thấy một người chừng ba mươi tuổi da ngăm, ống áo tiễn tụ nạm bạc ôm lấy cổ tay, trên bàn tay đeo một chiếc nhẫn bạc đầu lâu đặc trưng, nghe nói đặt nhẫn vào rượu ngâm, đem nước đó uống mỗi ngày có thể kéo dài tuổi thọ.
Người đang ngồi bên cạnh là Khấu Hòa, cầm sư nổi danh ở Lan Cổ Trấn, biểu đệ của Liễu Vân Thoa từ nhỏ đã nhiều bệnh, cơ thể trắng nhợt soi dưới nắng còn thấy cả gân tay, thường ngại tiếp xúc với bên ngoài, người đội rèm sa che kín tận gót chân. Hắn đã tiếp xúc qua một lần khi vô tình va chạm ở tửu lâu, là một người điềm đạm ít nói. Nghe đâu họ có một vụ án muốn nhờ, Nhuận Thành muốn nhân cơ hội này học hỏi thần y, ai ngờ hắn vừa đến vị thần y kia không thấy đâu chỉ có biểu đệ vẫn ung dung uống trà.
Hắn bối rối nhìn người đi một mạch, khuất sau hai hàng người nhiều chuyện tách đường mở lối, quay đầu hỏi:"Đại ca, có chuyện gì vậy?"
Nhiếp Trạch Phong nói:"Đệ đến đúng lúc lắm, cùng xem thi thể đi."
Lúc xem thi thể ngoài đại ca ra, chỉ có Kiêu Doanh ôm kiếm trong tay kè kè theo sát, vén khăn trắng phủ trên người xuống, trên cổ thi thể có vết siết gãy, sắc mặt kinh hãi, mắt còn trợn trắng, gân trên trán nổi cuồn cuộn nhìn rất dọa người, nhưng kỳ lạ là quần áo sạch sẽ không hề giãy giụa. Chu Nhuận Thành cẩn thận lấy trong tóc ra phiến lá mỏng, hẹp dài, không rõ là cỏ gì?
Thêm nữa là một cây trâm cài ngọc, cô gái này cài trên tóc trâm cài của nam nhân, hắn lẩm bẩm:"Trâm cài này làm bằng gì, thật lạ.."
Kiêu Doanh nhắc:"Là một loại ngọc từ Bắc Tống tiến cống tới, đã điều tra rồi không có lai lịch gì đặc biệt."
Là ngọc tiến cống mà bảo không có lai lịch gì?
**
Công Nghi Lăng mỗi khi buồn lại lấy sáo ra thổi, gửi tình mình vào khúc nhạc thương tâm, những đêm trường thêm hương vào lò, nghe mùi hương chậm rãi tỏa ra, từ sợi khói quyện vào nhau như thần tiên quyến lữ đan kết, tự hỏi mình sao không bằng?
Gần một người biết mấy, cũng xa một người biết mấy.
Bên ngoài nắng nhạt chiếu lên mành trúc, thêm một lớp rèm sa thật mỏng, ngồi ở đây có thể nhìn thấy mấy cây cổ thụ to lớn xanh mướt, sáng sớm hắn nấu canh tầm gửi bối mẫu đỗ trọng táo đỏ, Thanh Hồn vén mành mò đường ra, tinh thần khá hơn một chút, hôm qua bị ca ca mình quần một chập nửa đêm mới về phòng, chiều nay đã có thể nhập trận rồi.
Công Nghi Lăng không giống người thích nói, mà y thì có chuyện gì để bàn nên hai người ăn sáng rất yên tĩnh, hương bách hợp quẩn quanh dễ chịu. Công Nghi Lăng hơi nhúc nhích người hỏi:"Ta hỏi ngươi nhé, nếu thích một người ngươi muốn ở bên người đó bao lâu."
Thanh Hồn đã ăn xong, dọn chén lại, đáp:"Hai tháng."
Hắn giật mình xen lẫn thất vọng nói:"Ngươi thật giống ca ca mình."
Thanh Hồn trưng ra vẻ mặt ngu ngốc, thầm nhớ hôm qua người nào ngồi nói nhảm với cây sáo nhưng bắt y phải ngồi nghe cho bằng được. Trong lòng y luôn nghĩ Công Nghi Lăng là người lãnh đạm vô tình.
Còn nhớ khi chuyện Nhược Bình trong bóng tối với Thành Kính hắn biết mà không ngăn lại?
Hắn nói: tại sao ta phải ngăn?
Thế mà hôm qua hắn nói khi đó chỉ lo canh y