Chu Nhuận Thành bận đến mức chân không chạm đất, vòng tay Tàng Ngư bị cướp họ đã cảm thì kỳ quái, sao có người biết Thiếu Hạo đi lấy vòng tay mà chặn đường cướp chứ, rồi một sáng thức dậy bên ngoài không phải tiếng chim hót mà là tiếng rên rỉ, người bị bệnh lạ càng nhiều, đêm dài miên man nghe toàn tiếng khóc, người phụ giúp trong ngoài khánh kiệt sức lực, không phải vì làm việc mệt, mà vì không nghĩ ra cách nên mệt.
Trong các gian nhà của đại phu không khí lặng ngắt, người người nằm bẹp không sức phản kháng, thở ra mùi vị khốn khổ, tuyệt vọng thấu trời, khuôn mặt cằn cỗi xám xịt.
Trần Nghiên Nghiên đỡ một người ngã dưới đất, cô ta ôm bụng nôn mửa, run rẩy, co quắp, máu tươi trào ra khỏi miệng lẫn với máu đông, người lạnh như mới lấy ra từ hầm băng, da thịt chuyển xám. Tình hình không giống lần trước da thịt không nhầy nhụa, mọc vảy. Người kia mọc vảy còn cứu được, người này thì không.
Ai nấy cũng mặt mày nặng trĩu không đành lòng.
"Vấn đề nằm ở giếng nước, tứ ca đã phong tỏa nơi đó rồi, muội ở đây chăm sóc họ ta đến đó xem tình hình." Nghe đến giếng nước Chu Nhuận Thành đoán tám chín phần là có độc, không ngờ là có độc thật, người uống nước ở đây cũng không nhiều, mấy ngày trước có đợt đi nương rẫy gần đây họ mới dùng nấu nước ăn uống tại đây.
Hai mắt Thành Kính đỏ ngầu:"Cách hạ độc này hơi kỳ lạ, ta nghĩ là có mục tiêu."
"Tứ ca nói đúng, nếu không thì đã hạ độc đầu nguồn nước rồi." Nhưng mục tiêu là ai trong những người dân chất phác hiền lành này chứ? Họ cũng chỉ tình cờ tìm đến giếng nước này mà thôi.
Một người nói:"Giếng nước này đã có rất lâu rồi, nước trong giếng đã cạn khô. Không biết sao mấy ngày trước lại có nước, nước còn rất ngọt, còn có vài người còn xách nước mang về nhà nấu ăn nữa."
"Có biết những người đó là ai không?"
"Đều ở gần đây cả, lão Đầu bán thịt heo, Tưởng tỷ tỷ ở Xuân Hoa viện, lão Ngô đầu bếp tửu lâu Hương Vân, còn có tiểu đệ tử nhỏ tuổi nào đó không phải người trong thôn."
Xuân Hoa Viện, còn có Hương Vân lâu, một khi bộc phát vòng người bệnh càng lớn:"Trước hết tìm những người uống nước giếng kiểm tra đã."
Trời đã khuya, Liễu Vân Thoa nghe tiếng ồn bên ngoài hỏi:"Ồn ào cái gì thế?"
An Ngôn đốt huân hương lên, thấp giọng nói:"Có người đến hỏi thăm chuyện tiểu Ngữ lấy nước giếng về nấu nước." Nàng ngập ngừng nói thêm:"Nghe đâu trong nước có độc."
Liễu Vân Thoa ngồi tĩnh tâm khí chất bất phàm, nàng dần dần hé mắt, hơi nhíu mày lại:"Đã vậy, ngươi cứ làm theo ý họ đi." Như nhớ gì đó Liễu Vân Thoa hỏi lại:"Ở đây là Quỳ Phủ, người đến là Trung Nghĩa Đường."
"Vâng."
Liễu Vân Thoa phất tay:"Trung Nghĩa Đường xen vào thì xem ra lớn chuyện rồi, gần đây nhiều người bị bệnh lạ xem ra cũng từ nước giếng mà ra, các ngươi không nhận ra bên trong nước có khác thường?"
An Ngôn hơi xấu hổ:"Tiểu Ngữ chỉ dùng nó tưới chậu thuốc, không có uống."
"Để ta ra xem, ngươi đi xem thuốc của Hoành Lân đã sắc xong chưa, mang vào phòng đi. Mà thôi, cứ để tiểu Ngữ tiếp họ, ta đi xem lễ phục, ngươi cứ đi canh thuốc."
Trong khách trọ treo một bộ lễ phục, bên dưới đặt đầy hộp gỗ chứa trang sức đủ loại, kiểu dáng nền nã, đơn giản, tà áo thêu mẫu đơn bằng chỉ đỏ sậm ẩn dưới màu đỏ tươi, tạo cảm giác hoa nở kín đáo thần bí. Nàng ta ngồi thử từng loại trang sức, trâm cài, bông tay, vòng cổ, vòng tay, các loại phỉ thúy, trân châu, san hô, mã não, dù đều là kiểu dáng đơn giản nhưng đầy đủ cao quý mỹ lệ.
Nàng đang rất vui mừng.
****
Đã mười ngày trôi qua rồi, nghe nói hôm nay Thanh Hồn ra ngoài, Lục Khuynh Tâm cuối cùng cũng thấy hết nhàm chán, cái nơi quỷ này chẳng thấy bóng người nào nửa đêm yên tĩnh đến nổi cành cây gãy bị gió thổi gãy còn làm hắn giật mình, tưởng kẻ thù nào tập kích. Bị dọa như thế mấy lần hắn rất buồn bực nhưng cũng đành cắn răng chịu, làm sao có thể xông vào thạch động lôi người ra được.
Hắn ngồi bên mái đình uống rượu hoa đào Thanh Hồn ủ, ngắm hồ sen đọng mập mờ trong sương, trên núi này thời tiết rất lạnh vậy mà vẫn trồng được sen, xem ra là có ôn tuyền chảy qua.
Mà phong cảnh này đang đẹp bỗng lọt vào mắt hình ảnh một người, khắp nơi lại hóa thành tịch liêu. Gương mặt hắn trắng bệch không ngừng run rẩy, hắn tìm cách qua bên kia hồ, đường đi càng lúc càng hoang sơ, cỏ dại mọc đầy trên những gò đất mấp mô. Lối đi đọng nước mưa và sình lầy, rêu xanh ẩm mốc ngày càng nhiều, hồng trần như nghịch chuyển điên đảo trong mưa bụi thời gian, nước mưa đọng trên lá cây cứ rơi xuống, người hắn thoáng đã ướt đẫm.
Giọng hắn khản đặc:"Đệ đừng đi.." Âm thanh của hắn chìm dưới đáy nước, không thoát ra khỏi cổ họng được, đệ ấy cứ đi không nghe được tiếng gọi tha thiết, hắn cảm thấy rất ấm ức, lòng hắn như bị con dao cùn cắt đi, cắt mãi không đứt, đau đớn cũng không bao giờ dứt, hơi thở nghẹn lại dồn lại biến thành một tiếng hét chói tai.
"Trạch Dương."
Hét xong, như bị sét đánh hắn hoảng hồn, cái tên này là của ai chứ, không phải là người đã rời khỏi thế gian này sao? Người đã không còn nữa, mọi thứ tươi đẹp trên thế gian này đều đã biến mất. Bước chân hắn dừng lại ngây ngốc bất động như rối gỗ, đứng nhìn vào màn đêm tĩnh lặng dần dần nơi đó xuất hiện bóng người, người mặc đồ màu xanh lam ôm lấy người, kiểu dáng khỏe khoắn giống một tiều phu, ống tay áo hơi xoắn lên, u uẩn tựa khói lam mờ trên ngọc quý thanh lệ, tay cầm chiếc ô cán trúc vẽ một cành mai trắng trên nền xanh. Bước chân chậm rãi mò mẫm đường đi, dè dặt hỏi:"Lục công tử?"
Hắn ngưng đọng một chút:"Ngươi ra rồi à?"
"Vừa ra thôi, đang tìm đường về."
"Ngươi đi nhầm đường rồi." Hai người giẫm đất mềm mà đi một lúc, hắn nói:"Trước giờ chưa thấy ngươi mặc đồ xanh thế này."
"Uầy, ai đưa sao thì ta mặc vậy thôi, quy định nào bắt ta không được mặc đồ xanh?"
"Không có." Hắn yếu ớt, hơi dời mắt xuống:"Ngươi đổi sáo rồi à, thứ này không phải của Công Nghi Lăng."
Còn không phải Công Nghi Lăng trúng tà đòi đổi lấy Lệnh Vọng cho bằng được sao, mà tên đó không nói y cũng không biết thanh sáo đó tên Lệnh Vọng đấy. Y đoán vì Diệu Huyền giữ thứ gì đó tên Lệnh Văn, vừa hay là một cặp.
"Đổi sáo với hắn rồi."
Lục Khuynh Tâm than thở:"Hai người hòa rồi sao, thế sao hắn không đưa ngươi về?" Xem chừng mắt y đợi thêm một thời gian mới thấy được, phải tạm che mắt lại bằng vải băng.
Có cãi nhau bao giờ mà hòa, tên kia lẽo đẽo theo Diệu Huyền rồi để ý y mới lạ, y thức thời tự mò đường trở về thôi.
Thấy y im lặng không trả lời, hắn ngập ngừng hỏi:"Thế ngươi muốn ở đây hay theo ta trở về."
"Ta đương nhiên không ở đây." Y lại nói thêm:"Cái gì mà theo người trở về? Làm như chúng ta thân thiết lắm vậy, ta muốn đi đâu thì ta đi thôi nhe."