Công Nghi Lăng nói:"Uống rượu nhiều hại thân đấy."
Lục Khuynh Tâm cười cười:"Thanh Hồn ủ mấy vò cho ta, ta không dám không uống, chắc ngươi cũng có mấy vò chứ hả?" Hắn uống một chén cào bụng, rượu hoa đào này rất nhạt hắn uống không có chừng mực, chừng một lúc đã thấy lâng lâng.
"Ta có bệnh từ nhỏ không uống được mấy thứ này."
Chuyện này hắn cũng nghe nói, suýt nữa là quên mất người trước mặt bị đồn chết trẻ:"Y thuật của Thanh Hồn thật tốt, mà người thì không tốt chút nào hết."
"Ta thấy y đáng yêu lắm mà."Ngược lại Công Nghi Lăng thấy tính cách tiểu đệ này rất tốt, tuy ánh mắt nhìn đời quá thấu đáo thường xuyên đả kích cười nhạo chuyện Diệu Huyền sẽ sớm đá hắn đi, nhưng mà những cái khác đều rất tốt, hiền lành ngoan ngoãn lắm cơ mà.
"Người đúng là thương ai, thương cả đường y lối về, danh tiếng của y còn chưa đủ rách nát sao?"
"Hai người cãi nhau à?"
"Công tử nói như vậy có ý gì?" Họ đâu có cãi nhau chỉ có ghét nhau thôi, cổ y dễ bẻ hắn chỉ cần dùng một chút sức thôi
"Sáng giờ không thấy người ra khỏi phòng, đồ ăn cũng không chịu động tới, thuốc không chịu uống, ta gõ cửa hai lần còn bị ném cả gối." Công Nghi Lăng cười khổ:"Mới vừa từ thạch động ra cơ thể còn yếu lắm, phải uống thuốc bồi dưỡng lại mới mau khỏi được."
"Không chịu uống thuốc, chỉ giỏi làm mình làm mẩy thôi."
"Ngươi còn được y làm mình làm mẩy thì tốt rồi." Ta toàn bị Diệu Huyền đạp suýt chết đây.
Lục Khuynh Tâm nghe thấy lời này rất khó chịu, đứng dậy:" Ta đi dỗ y đây."
Lục Khuynh Tâm mang đồ ăn về phòng, y đang ngồi trên ghế lấy gối mềm úp trên mặt không quan tâm đến ai cả. Hắn đi lại để đồ ăn trên bàn vừa ngồi xuống đã bị chân thò ra khỏi chân đạp đạp đẩy đẩy xuống đất.
"Ngươi đạp đủ chưa, ta chỉ giỡn thôi mà."
"..."
"Có cá ngươi thích ăn nhất, không ăn thật à?"
"..." nghe đến cá người nào đó cũng chịu thò đầu ra, thật không giống như bỏ ăn mà Công Nghi Lăng nói.
"Ta gỡ xương giúp ngươi."
"Không cần."
"Ngươi không nhìn hốc xương chết không ai chôn đâu."
Y mò được đôi đũa đáp lời không chịu thua:"Không phải có một Công Nghi Lăng rất rỗi việc sao? Huống hồ ta có mắt cũng nhìn người rất kém, biết đâu nữa đêm lại bị người ta bóp cổ chết. Nhiều người không nhìn thấy vẫn sống rất tốt, ra đâu đến nỗi chết trên bàn ăn chứ."
Trên cổ y còn đâu tay của hắn, cứ nhìn một hồi lại thấy miệng đắng lưỡi khô:"Ta chỉ đùa với ngươi thôi, ai bảo nơi này nhàm chán quá."
"Câu nào là thật, câu nào là đùa ta thật sự không biết." Y chọc chọc đĩa cá:"Vẫn là ta còn non kém đâu có thâm sâu như công tử."
Nơi này là rừng núi thăm thẳm yên tĩnh, trong phòng hai người không ai nói tiếp liền trở nên tịch mịch, mùi thơm đắng của thuốc, vị ngọt của canh táo đỏ hòa quyện lẩn khuất trong căn phòng, hắn do dự:"Thanh Hồn."
Tim y đập thình thịch, mỗi lần hắn gọi như thế y như rằng có chuyện ập đến. Giọng nói của hắn khàn khàn vừa do dự vừa mâu thuẫn, trái tim y cũng theo đó trầm hẳn xuống, khí lạnh từ nền gạch lạnh lẽo dưới chân truyền lên, y nói như một con rối gỗ bị hư:"Hay là người đừng nói."
Hắn nhìn y một lúc, ánh mắt có chút cổ quái:"Những lời ta nói đều đùa ngươi đấy."
Y có chút cứng đờ rồi như bị thau nước dội từ đỉnh đầu xuống, đầu óc ngưng trệ trong cái giá lạnh tột cùng rồi cũng dần buông thõng vòng tay:"Ta biết rồi, người đừng nhắc nữa."
"Thanh Hồn."
"Đừng nói nữa, ta là ta, không thể là ai khác." Ánh trăng len vào cửa sổ, yếu ớt lên người họ sắc màu ảm đạm:"Người đã chết rồi, người đừng tìm nữa tự mình làm khổ mình thôi."
"Ngươi không hiểu đâu."
"Ta có gì không hiểu chứ, nếu người thích y như vậy thì cứ tiếp tục thích đi, giữ y trong lòng, nguyên vẹn là được. Còn không thích thì dứt khoát từ bỏ, không ai bắt người phải tự dày dò chính mình cả, người thật sự thích y hay là thấy có lỗi, thấy mắc nợ y đây?" Bóng đêm đang bao trùm lấy vạn vật, trái tim y từ lâu đã chết, dù có bị bóp nát bao nhiêu lần cũng chỉ thế mà thôi, có nóng bỏng nào mà chẳng có ngày nguội lạnh, dung nham còn có thể tàn thành tro, con người cũng sẽ có lúc phải chấp nhận từ bỏ, y cười đau đớn đầy tự giễu:"Nhưng mà, thật lòng ta rất vui vì ngày đầu gặp mặt người tốt với ta như vậy, dù là vì lí do nào cũng được."
Khói trắng trong lò hương ánh xám mờ mờ ảo ảo, giữa hai người càng trở nên lạnh lẽo:""Ngươi nói đúng, ta không hề thích đệ ấy." Căn bản là ta không xứng, thích một người mà không bảo vệ được, còn nói ra làm gì? Thời gian trôi qua trăng có lúc tròn lúc khuyết, lòng người ấm lạnh thất thường, tình cảm này lúc đệ ấy sống đã không nói được, khi chết rồi lời nói cũng trở nên vô nghĩa, lại khiến người khác nghĩ hắn cảm thấy tội lỗi mà hắn cố chuộc lại mà thôi. Tình cảm chân thành của hắn không thể bị biến chất, dèm pha như thế được.
Y không đáp mà chỉ thở dài.
"Ta chỉ muốn xem ngươi phản ứng thế nào thôi."
Răng y cắn chặt đến phát đau, trong cơn đau lại dần tỉnh táo lại đôi chút:"Liên quan gì đến ta? Lục công tử người cảm thấy chuyện này vui lắm sao?"
"Không có..."
"Ra ngoài..."
"Thanh Hồn, ta.."
"Ra ngoài..." trong phòng không ngừng vang lên tiếng loảng xoảng:"Ra ngoài.."
****
Liễu Vân Thoa đút thêm một muỗng thuốc đắng khá yêu thương nhìn Hoành Lân:"Đơn thuốc cho chàng ta đã làm nghiên cứu xong rồi, chỉ còn chờ tìm được thuốc cần dùng mà thôi."
Hoành Lân khoác hờ trung y, ống tay rộng dựa vào chiếc giường gỗ sau lưng:"Nàng vì sức khỏe của ta bôn ba nhiều rồi, ta đã đỡ lắm, thật đó...ta chỉ cần nàng vui vẻ bình an, còn ta, ta thế nào cũng được." Hắn mới vừa được châm cứu xong, lồng ngực thông thoáng dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Nàng hơi mỉm cười lộ lúm đồng tiền ngọt ngào:"Miệng toàn lời dối trá, đừng tưởng chỉ mấy câu đó đã lừa được ta nhé." Nàng nâng cánh tay đút thuốc vừa dịu dàng vừa ngoan đôi mắt ngậm tình:"Rất nhanh thôi chàng sẽ khỏe lại."
Hoành Lân nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ đóng sầm, nói:"Hôm nay là ngày trăng tròn, ta muốn ra ngoài ngắm một lát. Lâu quá rồi không ra khỏi phòng không khí bên ngoài thế nào ta cũng sắp quên mất."
Nàng định đồng ý chợt nhớ những người bệnh vì độc trong giếng đang ồn ào bên ngoài, mi mắt hơi rũ:"Tháng sau nhé, tháng sau ta đưa chàng đi xem, nhật nguyệt chuyển luân phiên chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Tháng sau, liệu hắn còn tháng sau không? Tuy nhiên hắn không muốn làm nàng buồn bã theo mình, hơi gật đầu:"Được, tháng sau chúng ta cùng ngắm trăng."
Đợi Hoành Lân ngủ Liễu Vân Thoa mới đi ra ngoài, nàng thay một chiếc váy khác màu đen cho đỡ bẩn, đi ra ngoài phụ Chu Nhuận Thành sắc thuốc. Mùi thảo dược ám khói sân đình Nhiếp phủ, lều trại dựng hờ lên chia theo bệnh trạng mà chữa trị. Liễu Vân Thoa và Chu Nhuận Thành đưa ra đơn thuốc, cùng nhau chỉnh sửa, nàng nói:"Sử dụng cổ độc rút độc ra cũng là một cách hay."
Chu Nhuận Thành thành thật nói:"Ta chưa dùng cổ độc bao giờ?" Sử dụng cổ độc không khéo người bệnh bị nó ăn làm mủ thối rữa từ từ, thần tiên cũng không cứu nổi.
"Vậy, chuyện dùng cổ độc cứ giao cho ta...đúng rồi, nghe nói Thanh Hồn gần đây hay đi cùng các người, y chắc không phải đang ở đây đó chứ?"
Chu Nhuận Thành thấy lạ, nói:"Y không có mặt ở đây."
Nàng ta gật đầu:"Ta đi chuẩn bị cổ độc, Chu công tử giúp ta chuẩn bị nước rửa vết thương đi."
Nghiên Nghiên vừa chợp mắt một chút chợt nghe dưới sân huyên