Trời lúc nắng gay gắt lúc mưa dữ dội, sau cơn mưa bầu trời quang đãng thanh sạch từng mảng từng mảng trong veo. Thanh Hồn thấy mệt lạ thường, đêm qua y như cùng hắn đi một đoạn đường rất dài, rất dài, hít từng ngụm sâu hơi lạnh, y biết từ rất lâu ánh mặt trời bên ngoài có giơ nanh múa vuốt rơi vào mắt y cũng trở thành đáy vực tăm tối, nghi ngút oán hận muốn đuổi đi cũng không được.
Có những chuyện y đã buông bỏ từ lâu.
Y cuộn mình nửa tỉnh nửa mê, gió lùa qua người từng cơn mát rượi xua đuổi cái nóng quẩn quanh lâu nay, y còn loáng thoáng nghe ai đó thì thầm bên tai ai nói gì đó y thường ngủ không ngon rồi còn lại sốt rồi để y nghỉ ngơi thêm đi.
Nam lão gia chuẩn bị rất nhiều tiền, toàn là bạc trắng hàng thật giá thật, sắc mặt ông ta rất tệ gầy sọp hai bên má, râu bạc lúng phúng không hề ra dáng một phú hộ giàu có, còn nói Nam phủ tuy không nói là canh chừng nghiêm ngặt kiến bò không lọt nhưng trước giờ chưa từng xảy ra trộm cướp hay phá rối gì. Cũng đúng thôi, có kẻ nào trèo được tường cao lính dày xông vào trong đây chứ?
"Tang cô nương, hôm đó cô ngủ cùng phòng với Nam Bình tiểu thư?"
Tang Kiều gật đầu:"Không sai, hôm đó Bình Nhi nói muốn ngủ trước, còn tôi thì đi tắm...không biết, không biết sao lại ngủ quên mất.
"Trước khi ngủ cũng không nghe thấy tiếng động nào kỳ lạ sao? Nam Bình có tâm sự gì với cô không, tâm trạng của cô ấy ngày hôm đó thế nào?"
Tang Kiều ủ dột:"Hôm đó đặt biệt yên tĩnh, thường ngày Bình nhi không hay nói lắm, có chuyện buồn càng ít nói hơn."
"Chuyện buồn?"
"Mối hôn sự này Nam Bình không thích lắm, cô ấy và Lệnh Chương chỉ gặp một lần còn chưa nói mấy câu đã phải theo hắn về nơi xa, buồn lắm, bỏ trốn, đòi tự sát, tuyệt thực, cái gì cũng làm hết rồi."
"Cô ấy từng có ý tự sát?"
"Phải." Nàng ta rũ mi mắt:"Lúc nghe nói xảy ra chuyện còn tưởng muội ấy đang dọa mọi người..."
Trong lúc này Nhiếp Trạch Phong đang hỏi Vũ Đình An.
Vũ Đình An nói:"Ta đến là tìm Nam Bình nói về chuyện hôn ước lần này, muốn khuyên muộn ấy mấy câu. Trong phòng có ánh đèn, bóng thứ gì đó lay động mà gọi mãi không được. Khi xông vào đã thấy cạnh tượng đó, Tang Kiều ngất trong thùng tắm ta liền vội vã đưa cô ấy sang phòng bên trước..người hỏi ta có dịch chuyển thứ gì không...ta cũng không biết nói sao nữa.."
***
Lục Khuynh Tâm chống cằm nhìn chằm chằm vũng máu trên nền gấm đỏ, dưới ánh nến sắc đỏ không bình thường quần quang như mây mù..
"Tam ca đã nhìn cả buổi chiều rồi, rốt cuộc là đang nhìn cái gì?"
"Nếu ta biết đang nhìn gì thì đã bắt tay vào việc chứ đâu ngồi đây? Từ khi bước vào phòng này cứ thấy có gì đó không đúng..đệ đã đến thì thử liệt kê vài thứ cho ta nghe đi."
Chu Nhuận Thành gật đầu cầm giá nến đi một vòng quanh phòng, mắt hướng ra cửa phòng:"Căn viện này bao phủ bởi cây xanh lớn nhỏ, hòn non bộ cắt gọn tạo ra lối đi quanh co, thường không ai đến làm phiền bốn bề yên tĩnh, có người xông bí mật xông vào đây không ai phát hiện cũng không lạ, lạ ở chỗ sao người đến biết chính xác đường đi? Nơi này có rất lối mòn, khu vườn vừa tái tạo lại đất đai xới lên ẩm ướt, cây non rất nhiều."
"Đúng là khó tìm đường, nhưng ai biết kẻ đó ở trong khu rừng bao lâu? Hai ba canh giờ lối đi nào cũng tìm ra thôi."
Chu Nhuận Thành hỏi:"Tam ca nghĩ như vậy thật hả?"
"Đệ chẳng hợp tác gì cả?"Lục Khuynh Tâm nghịch mấy ly trà trên bàn:"Ai đi giết người mà không chịu tìm hiểu thế chứ? Làm sao chắc trong hai ba canh giờ đó không một ai đến, càng không thể đảm bảo Nam Bình thời gian ở trong phòng thời gian đó. Vừa mạo hiểm vừa mất thời gian."
Chu Nhuận Thành không hiểu, rõ là hắn rất hợp tác cơ mà. Lẽ nào phải dùng ánh mắt viết mấy chữ: người thật sự ngu ngốc Thanh Hồn hay nhìn họ mới được coi là hợp tác?
Cầm ngọn nến đến bên giường, Chu Nhuận Thành nói:"Lúc xảy ra chuyện Tang Kiều cũng trong phòng, Nam Bình bị tấn công thế nào cô ta cũng không biết. Lúc tỉnh lại đã được đưa sang phòng bên..."
"Ta nghe nói Tang Kiều võ công rất cao, biết y thuật, trừ phi hung thủ võ công ngang ngửa Cảnh Minh Sầu đột ngột xuất hiện đánh ngất cô ta thì đệ nghĩ mê hương tầm thường có làm cô ta ngất đi không? Nếu là mê hương đặc chế đưa người đi muốn băm thế nào chẳng được cần gì phải chém nhiều nhát, nhìn dấu vết để lại, vết sau mạnh hơn vết trước, lại còn cách rất đoạn, Nam Bình còn rất tỉnh táo, né tránh..."
"Cảnh Minh Sầu?" Vừa hay Nhiếp Trạch Phong đến:"Những việc máu me rùng rợn này khá giống phong cách nàng ta."
Lục Khuynh Tâm hơi nghẹn lại một lúc..Nhuận Thành cũng ngưng trệ, chừng một lúc hắn mới quay về với mạch suy nghĩ..Cảnh Minh Sầu, sao hắn lại nghĩ đến người này, lần trước y hỏi hắn máu ở nhà Mộc Kình Thương đã khô chưa? Sao hắn không nghĩ ra mấy việc này rất giống phong cách của ả đàn bà điên đó..
Nhuận Thành tiếp tục:"Nhưng mà, ngoài vết máu lớn trên giường, mấy dấu vết cố tình để lại những nơi khác đều sạch sẽ. Hung thủ không bị vấy chút máu nào sao?"
"Có thể đã dùng thứ gì che chắn..." hắn cụp mi mắt:"Cảnh Minh Sầu làm việc dứt khoát không cần thứ gì che giấu. Xem ra không phải nàng ta, hung khí cũng không phải là.." nói đến đây thì không nói nữa.
Cả ba người đều im lặng hiểu ý nhau, vũ khí không phải Cổ Phong!
"Không thấy giày của nạn nhân đâu nữa."
"Đệ nói đúng trong phòng sạch sẽ quá mức giống như có ai đó dọn dẹp cẩn thận qua, hai bên giằng co lâu như vậy chỉ thấy vết tích do hung thủ làm ra, còn Nam Bình...Nam Bình né tránh lại không tấn công sao?"
"Nam Bình có võ công, đệ kiểm tra cặn kẽ trong phòng không có dấu vết đối kháng. À, người phát hiện là Vũ Đình An...có khi nào trong lúc bối rối đưa Tang Kiều ra đã làm dịch chuyển thứ gì không?"
"Vũ Đình An...?"
"Vũ Đình An...Có cái vấn đề gì với cái tên này sao...Vũ Đình An...Vũ Đình An...Khấu Hòa?" Chu Nhuận Thành thấy không đúng:"Nếu thật sự cùng một người, Quỳ Phủ này đâu lớn đến mức Khấu Hòa tra mãi không ra? Qua chuyện Liễu Vân Thoa đệ cảm thấy y còn đáng sợ hơn cô ta, xúi giục Hoành Lân tự tử vu tội cho người khác tay hắn còn sạch sẽ không động một chút máu tươi nào?"
"Những người như vậy đều có một điểm chung là danh tiếng trên giang hồ vô cùng tốt, nào là thánh mẫu, nào là cầm sư thanh tâm gì gì đó... nói qua nói lại Thanh Hồn tuy tính khí không ra gì vẫn tốt hơn họ nhiều."
Ba người còn lại đều nhìn hắn bằng ánh mắt: à thế à?
***
Thanh Hồn ăn ngủ mê man suốt hai ngày không ai quấy rầy, cả Lục Khuynh Tâm ngày thường bám dính cũng không thấy đâu, người trong phủ càng không dám bén mảng đến. Thành công tử nói trong phòng có một tên điên tự cho mình là thần y tu luyện một võ công tuyệt thế khỉ khô nào đó, ai dám xông vào y tẩu hỏa nhập ma bóp cổ chết họ không chịu trách nhiệm.
Lúc vị thần y đến đây không rõ là do hành tung bí ẩn hay sợ nắng đội lọng che kín mặt không ai biết dung mạo ra sao, đột nhiên hôm nay ló đầu ra đòi một bàn sơn hào hải vị, sai người bắt sạp bên hòn bon bộ nằm hóng mát đến chập tối.
Không biết đây là nhà của ai.
"Ngươi nhìn ra cái gì rồi?"
"Nhìn cái