Hai người hẹn nhau ở Tước Nguyệt, Trần Nghiên Nghiên xõa tóc sau bức bình phong gội đầu. Cánh tay trắng như tuyết vuốt ve nền tóc đen huyền mềm mại như dải lụa đang tách ra kết lại dưới làn nước, nghe tiếng bước chân đi lại hình như đang bối rối của người nào đó..nàng hơi mỉm cười rồi đột nhiên thấy hoảng hốt, mở to mắt, sấm chớp thoáng ra chút dư vị ngọt ngào..
Cô hơi căng thẳng dùng khăn lau tóc.
Sắc mặt trắng ngần dần trở nên mềm mại, nở nụ cười dịu dàng. Bức bình phong ngăn không gian thành hai nửa, nàng cảm nhận phía bên ngoài bức bình phong là một thế giới tươi đẹp hồi hộp đến thế nào. Nàng ngẩng mặt nhìn ánh nến đặt sệt, trong phòng quá sáng nên đi ra không quên thổi tắt hai cây, mảng tối mờ nhạt ập tới che mờ hai mắt.
Chu Nhuận Thành ngồi bên ngoài uống trà, nghe có tiếng động quay đầu lại nhìn, thoáng một cái ngay cả hắn cũng trở nên mơ hồ, trong phòng ánh nến dần yếu ớt đi rất nhiều, mùi hương ngọt ngào lan tỏa thấm vào trong xương tủy, ẩn trong thanh khiết lại chứa đựng phong vị chốn khói hoa lập lòe, trong lòng hắn nảy sinh sợ hãi.
Giọng nàng mềm mại ngữ điệu pha lẫn hờn dỗi:"Huynh đến rồi, ta còn tưởng huynh từ chối.."
Mặt hắn hơi đỏ cố trấn tĩnh:"Hôm đó ta bối rối một chút." Lại tươi cười:"Sính lễ vẫn còn đang chuẩn bị..." Đây là quê nhà của nàng, hắn đi ngày đêm chân vừa đặt lên mảnh đất này đã thấy bồi hồi.
Nàng cười trong trẻo chủ động đến cạnh hắn, Chu Nhuận Thành hơi giật mình cảm thấy khắp người có thứ gì đó đang bò qua, liếm láp:"Sao thế, huynh né cái gì?"
Nàng ở bên cạnh hắn thủ thỉ mê hoặc, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống cũng không làm hắn tỉnh táo thêm bao nhiêu. Bóng hình nàng cũng trở nên hư ảo ma mị, hắn nảy sinh nghi ngờ e ngại, yếu ớt quay đầu né sang một bên:"Nghiên Nghiên, nàng làm sao thế."
Trần Nghiên Nghiên thoát lớp áo ngoài, bờ vai trắng nõn mềm mại lụa là, y phục mỏng manh màu trắng ngà ôm sát lấy cơ thể mảnh mai, cánh tay nàng cứ thế ôm chặt hắn, như muốn nuốt hắn vào bên trong. Trong trí nhớ của hắn nàng chưa từng trang điểm tinh xảo, môi son đỏ thẫm, trên người cũng không có mùi hương ngọt ngào tận xương như thế.
Hắn chợt nhớ mấy món ăn nhẹ nàng cho hắn dùng, nháy mắt đau đớn:"Nghiên Nghiên, nàng..."
Mùi vị khói hoa lượn lờ, nàng cọ nhẹ thân thể hắn:"Sao thế, mồ hôi đổ ra hết rồi."
Nàng dán chặt người lên cơ thể hắn hôn nhẹ lên vành tai hắn, hắn có thể cảm nhận được cơ thể hắn nàng mềm mại ấm áp kích thích khát vọng trong hắn, sức lực hắn theo mùi hương thoát ra, tan biến cùng với đêm đen trùng trùng lạnh lẽo. Theo bản năng hắn giãy giụa:"Nghiên Nghiên, nàng đừng đùa nữa."
Trần Nghiên Nghiên cười như không cười:"Muội không đùa, trước kia có thể đều là đùa cợt, nhưng giờ thì không?" Trong không khí thập phần ái muội giọng nói nàng non nớt đáng yêu:"Sau khi chúng ta thành thân, hằng đêm đều là như vậy?" Mê hương ấm áp như nước ôn tuyền chảy qua, giọng nói nàng lại trở nên lạnh lẽo:"Nhưng muội không muốn gả cho huynh."
Gò má nàng trắng hồng cười ngây thơ:"Huynh thích ta lắm có đúng không, muốn làm gì thì làm đi, có được thật dễ dàng ta cũng rất buồn chán, sao đêm nay.."
Sắc mặt Chu Nhuận Thành trắng bệch:"Nàng mệt rồi."
"Ta đang giữ cho huynh một chút kỷ niệm tốt đẹp đó." Ngón tay nàng chạm gò má hắn:"Gương mặt này, không tệ chút nào."
Chu Nhuận Thành mím môi:"Ta không hiểu..,Nghiên Nghiên à, ta thật sự không hiểu..."
"Lần đó huynh kéo ta từ dưới nước băng lên...cứ cho rằng đó là ý trời. Thật ra chẳng có ý trời gì cả, là do ta nhắm trúng huynh mà thôi." Thần sắc nàng ta nhàn nhạt vén tóc rũ lên vai hắn:"Ngày thường huynh tinh tế nho nhã gặp chuyện gì cũng mỉm cười không để tâm ta còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian, lần trước bị huynh từ chối một lần ta rất không phục.." tiếng cười nàng trong trẻo thâm thúy:"Không ngờ về sau lại dễ dàng như thế."
Những lời đó sắc tựa dao, gò má cô áp sát, bóng rèm lay động:"Huynh đừng tức giận, huynh tốt với ta ta nhìn ra mà, hoặc là huynh làm gì đó, hoặc là rời đi. Dù sao, ngày mai chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."
"Nghiên Nghiên, nàng nói thật sao?" Ánh nến kéo bóng họ thật dài trên tường, nhìn vô cùng thân mật. Nhưng trong lòng họ người thản nhiên, người nguội lạnh, trong ngoài bất nhất:"Nhìn vào mắt ta mà nói đi..."
Trần Nghiên Nghiên ngồi lại nghiêm chỉnh:"Huynh vẫn không chịu tin, nếu đã vậy chúng ta vẫn như cũ, đợi huynh chuẩn bị xong sính lễ đến Kinh Châu đón ta."
Là tức giận, là nhục nhã, mùi hương khói hoa nồng đậm như nhỏ giọt bi thương.
Hắn ngâm mình dưới sông, thở phì phò, thuốc trong người chưa giải hết ký ý ái muội vừa rồi càng hãm sâu, bí bách, người con gái trong trẻo ngây thơ của hắn đã tan biến như tuyết đầu mùa, hắn nhìn quanh không biết đây là đâu, con đường này trước đó đi qua hắn đã rất vui mừng cảm thấy đâu đâu cũng thân quen, sao giờ lại mờ mịt xa lạ, chỉ có những bóng cây thật dài, ánh trăng khuyết hờ hững, bốn bề lẻ loi. Ngâm mình hồi lâu hắn dần dần khôi phục lại thần chí thanh tỉnh.
***
Bạch Diệp điều tra bên ngoài trở về thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, thấp giọng hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Lục Khuynh Tâm lắc đầu:"Đệ cũng không biết nữa...ngũ đệ vừa về đã trốn trong phòng không muốn gặp ai hết."
"Chắc không phải cãi nhau với Nghiên Nghiên chứ? Ta vẫn cảm thấy cô ta không được thành thật lắm." Bạch Diệp thở dài:"Đúng là không có kinh nghiệm yêu đương mà, mới đó đã cãi nhau rồi.."
"Chuyện Bì Tuấn thế nào? Nhị ca tìm được những ai đến dự tiệc hôm đó chưa?"
"Đã tìm được rồi, có Trản Ngọc, Lý Tương Phi, Công Tử Tiếu, Doãn Minh Hiểu, Thùy Châu Viện."
"Công Tử Tiếu, Doãn Minh Hiểu? Hai người đó cũng đến đây sao?"
"Đến đây một tháng, ngày mai họ cũng tham dự thành thân đấy.." nói đến đây lại cau mày:"Không biết Nam phủ đang nghĩ gì, một đứa con gái chưa rõ sống chết đã vội vàng gả một đứa khác thế vào mối hôn sự này."
Thanh Hồn thản nhiên:"Nếu ngày mai xảy ra chuyện thì hôn sự này rất xúi quẩy."
"Ngươi đừng có nói lời xui xẻo."
"Không hề, ta linh cảm là sẽ có chuyện."
***
Uyển Nhi ngồi trước gương tự thoa son tô má hồng, không hề có dáng vẻ u uất, mẫu thân các di nương đã chuẩn bị cho nàng nhiều thứ dùng cho hôn sự này, cứ nhìn hoa lựu nở đầy bên ngoài khí thế hừng hực mê hoặc người khác, cái rực rỡ tiên diễm khiến nàng yêu thích, không cần trâm cài cao quý châu ngọc, dùng hoa lựu cài đầu vừa đẹp vừa ngụ ý nhiều con nhiều cái, phụ thân nàng không thấy mất mặt càng thêm hài lòng nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lòng nàng trầm lặng như nước, không có chút bi thương nhu nhược, Đóa Nhan bên cạnh cứ ướm đồ mấy lần, nói:"Người không gặp Tường Mạnh công tử thật à?"
"Gặp thì có ích gì? Bắc Tống xa xôi ta chỉ có thể nương tựa vào ngươi thôi, Đóa Nhan, ta buồn lắm nhưng không thể để cho người khác biết được, ngươi có hiểu không?"
"Nô tỳ hầu hạ người từ nhỏ, đương nhiên hiểu rõ người. Nếu người không vui vẻ gả đi phu nhân sẽ đau lắm, phu nhân đã bị ép đến khổ sở rồi nếu người không có phu quân dựa dẫm e là địa vị của bà ấy..."
Uyển Nhi âm thầm cảm động, cảm nhận được một chút ấm áp:"Ngươi hiểu rõ như vậy...không biết phụ thân ta có hiểu không?" Có nhiều thứ nói ra lại tàn khốc hà tất gì phải nhắc tới.
Kiệu hoa nhấc nàng nghe được tiếng bước chân nhộn nhịp, thầm đếm từng nhịp, đoán xem nẻo đường đang đi quam bao nhiêu mái ngói, bao nhiêu tường hồng, lòng nàng thấp thỏm, tương lai phía trước vô cùng mờ mịt. Sau này sẽ