Hả? Gì thế? Tên mất nết này! Thật hay đùa vậy?
- Tứ Tứ không nói gì tức là đồng ý nhỉ?
Không. Ta không đồng ý đâu. Không đời nào! Ta phải nói đây. Cơ mà nói gì bây giờ? Chả biết nói gì cả. Thôi, ho trước đi vậy.
- Khụ... khụ...
- Tứ Tứ bị ho sao? Chắc nàng bị lạnh rồi. Gần gũi với ta một lát, người ấm lên sẽ hết ho thôi.
Ta vội vã mở mắt. Bất chấp vết sẹo mờ, Vô Ưu vẫn đẹp rụng rời luôn à. Ta sợ bị hắn mê hoặc nên nhoài người trườn xuống giường, cuống cuồng lên tiếng:
- Đừng... đừng... ta khỏi ho rồi.
- Ồ! Thì ra là vậy.
- Ta bị người ta trói rồi bị ném xuống sông, gặp nước lạnh, ho vài cái cũng là chuyện bình thường a.
Ta lý sự. Vô Ưu giả ngu hùa theo:
- Công nhận, chuyện quá bình thường.
- Ghét cái đứa nào trói ta.
- Ừ, cái đứa trói Tứ Tứ thật đáng ghét.
- Lỗi của hắn.
- Đúng, là lỗi của hắn.
- Tứ Hoàng tử bắt hắn nhận lỗi với ta đi. Bằng không, ta uất ức rồi ta lại hôn mê tiếp đấy.
Vô Ưu phì cười. Hắn cúi xuống, cụng trán mình vào trán ta, tay xoa xoa gò má ta, dịu dàng bảo:
- Cái người trói Tứ cô nương đã sai rồi. Tứ cô nương đừng hôn mê tiếp nhé! Hắn lo đấy!
- Ai mà thèm cố tình hôn mê đâu? Chẳng qua người nó bị mệt nên mãi mới tỉnh lại á.
- Đúng rồi, là tại người mệt thôi.
Vô Ưu làm ra cái vẻ rất tin tưởng ta. Vô Ưu của hiện tại tuy nắm trong tay ba mươi vạn quân tinh nhuệ, miệng hét ra lửa nhưng vẫn thích chơi trò "chó hùa" với ta như hồi nhỏ. Ta ở bên hắn, dù sai cũng có thể thành đúng. Thi thoảng, ta có hơi lươn lẹo một chút, trong mắt hắn liền thành ta có khả năng ứng biến linh hoạt. Sư phụ càu nhàu hắn chiều hư ta. Mỗi lần phát hiện ra ta nói năng liên thiên, sư phụ đều mắng ta thậm tệ. Có một mùa hạ ta tham ăn, dành cả buổi chiều lội sông để hái bắp sen. Đến chập tối, ta bị cảm lạnh. Sư phụ nấu cháo cho ta nhưng người không đút cho ta ăn. Sư phụ nói nếu ta không chịu khổ, ta sẽ không bao giờ xem đó là bài học để lần sau rút kinh nghiệm. Sư phụ giam lỏng ta trong buồng, không cho phép bất kỳ ai tới nói chuyện với ta. Ta nằm một mình trên giường, nhìn qua cửa sổ, thấy đứa nhóc nhà hàng xóm bị thầy mắng xối xả nhưng vẫn được bu cưng chiều, liền ấm ức khóc oà lên. Ta xinh đẹp, lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu, có gì không bằng đứa nhóc kia? Tại sao ta lại không có bu? Ta khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn quá non nớt để có thể hiểu được rằng sư phụ nghiêm khắc với mình cũng chỉ vì thương mình. Ta khi đó... chỉ cảm thấy tủi thân thôi. Sự xuất hiện của Vô Ưu đã khiến cuộc đời ta bừng sáng. Mặc kệ sư phụ cấm cản, hắn vẫn lẻn vào phòng với ta. Ta lo lắng hỏi:
- Vô Ưu không sợ sư phụ giận sao? Kim Linh sư huynh, Thảo Tâm sư tỷ, Phượng Yến sư tỷ đều sợ sư phụ giận nên chẳng ai dám qua đây thăm ta cả.
Vô Ưu cao ngạo đáp:
- Bách Tâm không sợ ta thì thôi. Ta hà cớ gì phải sợ hắn?
Ta biết Vô Ưu vô lễ với sư phụ. Nhưng ta cũng chẳng thèm đi mách lẻo làm gì. Ta làm nũng:
- Ta bị ốm, không tự xúc cháo ăn được.
Vô Ưu hùa theo ta:
- Ta hiểu. Người ốm thì hiển nhiên tay mệt. Để ta đút cháo cho Tứ Tứ ăn nhé!
Ta gật đầu lia lịa. Cho dù ta có gây ra bất cứ tội lỗi gì đi chăng nữa, Vô Ưu cũng chỉ đơn giản đi đằng sau dẹp loạn. Hắn luôn bao dung với ta. Hắn không bao giờ nghiêm khắc ra điều kiện phải uống thuốc mới được đi chơi, hắn sẽ dùng cách nói khác để dỗ ta:
- Tứ Tứ! Ăn cháo xong phải uống thuốc thì mới khoẻ, khoẻ rồi mới có sức đi chơi, nha!
Ta nghe bùi tai, hiển nhiên thuận theo ý hắn. Vô Ưu luôn bao dung với ta. Có lần, ta mày mò tự chế mực viết, không cẩn thận làm bẩn áo hắn. Ta rối rít xin lỗi. Hắn nắm tay ta, cười cười bảo:
- Không sao đâu, Tứ Tứ! Ngươi được phép phạm lỗi.
- Vì sao vậy?
- Bởi vì ngươi là người của ta. Ta cho phép.
Vô Ưu hùng hổ tuyên bố. Ta ngượng ngùng cười tủm. Ở bên Vô Ưu, thực sự rất thoải mái nha. Bây giờ, ta lớn tướng rồi mà hắn vẫn quan tâm ta từng tí một. Bụng ta chỉ hơi kêu xíu xíu thôi mà hắn đã quát lớn:
- Người đâu! Đem cháo lên đây!
Ngọc Tâm nghe lệnh đem cháo cho ta. Vô Ưu khẽ chạm vào bát cháo, cáu kỉnh quát:
- Cháo gì mà nóng như biển lửa thế này? Ngươi tính thiêu rụi Tứ cô nương hả?
Ngọc Tâm sợ hãi lui xuống. Lát sau, Ngọc Ý mang lên một bát cháo khác. Vô Ưu vẫn chưa vừa lòng:
- Cơ thể Tứ cô nương còn mỏi mệt, hớp bát cháo lạnh ngắt như gió đông thế này để mà bị tiêu chảy à?
Đùa chứ! Muốn ăn một bát cháo thôi mà sao khó khăn quá đỗi! Vô Ưu sau khi có được bát cháo hoàn hảo theo ý mình liền đưa cả bát cháo cho ta. Ta sửng sốt hỏi:
- Ủa? Sao không đút cho ta ăn?
- Chúng ta mới gặp nhau vài lần, có thân thiết gì đâu mà ta dám đút cho Tứ cô nương ăn.
- Ngươi nói như đấm vào lỗ tai ta ý. Không thân thiết gì mà ban nãy ngươi bế ẵm ta vậy hả? Lại xa lạ quá cơ!
- Không biết tên nhau thì vẫn là xa lạ thôi.
Vô Ưu mất nết! Hắn nhất định ép ta phải nói ra cái tên hồi nhỏ của hắn bằng được. Ta còn lâu mới chịu khuất phục. Ta dỗi, chui vào chăn nằm. Ở cùng sư phụ, có cho tiền ta cũng không dám láo như thế, ta mà dỗi cơm thì người ắt sẽ cho ta ăn cháo loãng cả tháng. Vô Ưu đối với ta vẫn mềm mỏng hơn. Vô Ưu kéo chăn ra, hắn vỗ nhẹ lên má ta, thủ thỉ gọi:
- Tứ Tứ!
Chỉ vậy thôi mà cũng khiến trái tim ta bồi hồi. Vành tai ta bây giờ chắc phải đỏ lắm. Ta thẹn thùng nói:
- Tránh ra đi! Ta còn chưa thành thân, ngươi cứ bám rịt ta như vậy, đồn ra ngoài thì còn ai dám lấy ta?
- Ta chính là không muốn ai dám tơ tưởng đến nàng.
Ta tức mình bật dậy mắng hắn:
- Đồ ngang ngược!
Tên gian xảo dám nhân cơ hội ta mở miệng để đút thìa cháo vào mồm ta. Cháo mềm mềm, thơm thơm, ngọt ngọt, ngon ghê ý. Ta ăn hết sạch cả bát cháo mới nhớ ra mình có chuyện ấm ức, liền mỉa mai hắn:
- Vừa nãy có người còn nói không thân thiết, không dám đút cháo cho ta ăn cơ mà?
- Ai nói vậy? Sao ta không biết?
- Thôi đi! Ngươi đừng có mà bán cháo lươn!
- Không dám. Nói về khả năng bán cháo lươn, ta còn phải học Tứ Tứ dài dài.
Vô Ưu cười cười cho ta uống nước tráng miệng. Xong xuôi, hắn không cho ta nằm xuống, ngang nhiên đặt ta ngồi lên đùi hắn, tay vòng qua ôm eo ta. Ngọc Minh hớt hải đi vào trong phòng, trông thấy cảnh đó thì xấu hổ đỏ mặt, ngay lập tức cúi đầu xuống báo cáo:
- Bẩm công tử, hai kẻ ném Tứ cô nương xuống sông sau khi bị Ngọc Trí vả cho một hồi đã khai ra hết rồi. Bọn chúng là Hành Hoa và Tỏi Tím. Để lên được thuyền, bọn chúng đã trà trộn vào đoàn vũ nữ.
Vô Ưu nhàn nhạt nói:
- Ta đã sớm nhìn ra Hành Hoa và Tỏi Tím không phải là vũ nữ. Hình hoa cúc thêu trên túi thơm của bọn chúng có đường kim mũi chỉ khá giống hình hoa cúc thêu trên áo của Tướng quân, không khó để đoán ra bọn chúng là đầy tớ của Duyên Duyên cô nương, cất công trà trộn lên thuyền là vì muốn trả thù cho chủ.
Ngọc Minh tấm tắc ca ngợi Vô Ưu:
- Công tử dự liệu như thần. Hành Hoa và Tỏi Tím đã lén bỏ thuốc độc vào bình rượu ở trong phòng của Tướng quân. Sau khi công tử đưa Tứ cô nương đi, Tướng quân cũng ôm mỹ nữ về phòng riêng. Trước đó, Tứ cô nương đã phán Tướng quân năm nay có hạn lớn nên ông ta không vội nốc rượu luôn như mọi khi mà cho chuột nếm thử trước. Kết quả, chuột nghẻo luôn. Tướng quân biết ơn Tứ cô nương bao nhiêu thì Hành Hoa và Tỏi Tím căm phẫn Tứ cô nương bấy nhiêu.
Ta giận dữ mắng Vô Ưu:
- Tứ Hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh. Gi gỉ gì gi chuyện gì cũng không qua được mắt ngươi, vậy việc ta bị ném xuống sông cũng nằm trong dự liệu, phải không? Đầy tớ phạm lỗi nặng, Duyên Duyên cô nương nhất định không tránh khỏi liên đới. Ngươi thừa biết Tướng quân sẽ cầu xin ngươi tha tội cho người thương. Ngươi nhân cơ hội đó sẽ làm một cuộc trao đổi với Tướng quân để đạt được thứ mình muốn. Ta suy cho cùng cũng chỉ là con cờ trong tay ngươi mà thôi.
Ngọc Minh cuống quít nói đỡ cho chủ nhân:
- Tứ cô nương chớ suy đoán linh tinh. Để được gặp lại cô nương, công tử đã phải chịu biết bao tủi nhục. Công tử nếu muốn Hành Hoa và Tỏi Tím phạm lỗi thì dễ như trở bàn tay, sao phải cồng kềnh đến mức đem an nguy của cô nương ra làm trò đùa? Cô nương