Thuần tần chảy nước mắt. Ngọc Minh xỉa xói:
- Cách Thuần tần nương nương chảy nước mắt cũng trơn tru như cách nương nương bịa chuyện vậy.
Đám cung nữ trong Thanh Thuần cung đều nhìn Ngọc Minh bằng ánh mắt khiếp sợ. Ta thấy Ngọc Minh rất quá quắt, nhưng ta lại không sợ hắn. Bởi vì ta hiểu rõ hắn chẳng qua là cáo mượn oai hùm. Người đáng sợ thực sự là cái người đang bình thản ngồi thưởng trà kia kìa, từ đầu tới cuối chưa mở miệng nói câu gì nhưng vẫn có thể khiến Thanh Thuần cung một phen sóng gió. Nụ cười nhếch mép của Hoàng thượng khi trông thấy Thanh tần và Thuần tần gào khóc inh ỏi chính là nụ cười tàn ác nhất thế gian. Nhiều lúc ta thực sự không hiểu vì đâu mà mình lại phải lòng một nam nhân nham hiểm đến thế cơ chứ? Ngọc Minh thấy chàng chưa có động tĩnh gì liền tiếp tục đạp thêm một cái nữa vào mặt Thuần tần. Ngọc Trí cũng tát Thanh tần rất năng suất. Cứ cái đà này thì hội những người thích ăn cháo loãng lại sắp có thêm hai thành viên mới mất thôi. Thật may, Hoàng hậu đến kịp thời. Nàng đanh thép ra lệnh:
- Dừng tay!
Ta đưa bình trà bọc khăn cho Hoàng thượng rồi quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu. Tám phi tần của Hoàng thượng cũng tới hóng hớt cùng, đông vui ghê lắm. Mang tiếng đến thăm Thanh tần và Thuần tần mà chẳng vị nào thương xót cho hai nàng, toàn thấy liếc Hoàng thượng không à. Cái cách các nàng thỉnh an Hoàng thượng mới duyên dáng yêu kiều làm sao! Hoàng thượng cho tất cả mọi người có mặt trong Thanh Thuần cung bình thân. Ta sợ bị chú ý nên cố tình đi tới chỗ đám cung nữ, đứng ở một vị trí cách Hoàng thượng rất xa. Hoàng hậu nhỏ nhẹ hỏi Hoàng thượng:
- Bẩm Hoàng thượng, không biết Thanh muội và Thuần muội đã phạm tội gì khiến người không vui?
Hoàng thượng không buồn đáp lời. Ngọc Trí nhẹ nhàng bẩm báo:
- Dạ bẩm Hoàng hậu, chuyện này không hề liên quan gì tới Hoàng thượng cũng như tâm trạng vui hay không vui của Hoàng thượng ạ. Chẳng qua là trong Thanh Thuần cung có người nói ngứa khiến nô tài bị ngứa tay thôi.
Ngọc Minh ỏn ẻn nói leo:
- Còn nô tài thì bị ngứa chân ạ.
Ta thấy bọn chúng rất hỗn với Hoàng hậu, chắc cậy có Hoàng thượng chống lưng. Hoàng hậu nhân từ không để bụng. Nàng quát Thuần tần và Thanh tần:
- Hai muội còn không mau khai thật!
Thanh tần sợ hãi khai:
- Bẩm Hoàng hậu, trong lúc thần thiếp và Thuần tỷ tắm gội có chơi trò té nước... chẳng may... lỡ tay... té... vào người Vô Tư... khiến nàng bị nhiễm lạnh.
Hoàng thượng giận dữ ném vỡ tan bình trà. Thuần tần run cầm cập, nàng cuống quýt thưa gửi:
- Bẩm Hoàng thượng, bẩm Hoàng hậu, toàn bộ những gì Thanh muội khai đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa điểm dối gian.
Hoàng hậu trìu mến nhìn ta, dịu dàng hỏi:
- Có thật không Vô Tư?
Tất cả mọi người trong Thanh Thuần cung đều theo ánh mắt của Hoàng hậu nhìn về phía ta. Hoàng thượng dường như rất mong đợi câu trả lời của ta. Ta vẫn còn nhớ năm xưa chàng cho con vẹt của mình ăn hoa tuyệt ngôn. Khi chàng nóng giận, tuyệt đối không được đổ thêm dầu vào lửa. Bằng không, thực sự chẳng biết sẽ xảy ra loại chuyện tồi tệ gì nữa. Dẫu sao thì Thanh tần và Thuần tần cũng đã ăn hành đủ rồi, ta nói đỡ cho các nàng:
- Dạ bẩm Hoàng hậu, đúng là như vậy. Thường ngày, Thanh tần và Thuần tần đối xử với nô tì rất tốt. Hai vị nương nương trong sáng thanh thuần, chắc chắn không cố ý để nô tì bị nhiễm lạnh đâu ạ.
Hoàng hậu hiền từ nói với Hoàng thượng:
- Bẩm Hoàng thượng, Thanh muội và Thuần muội nếu có phạm lỗi thì cũng là do thần thiếp quản lý hậu cung chưa nghiêm. Thanh muội và Thuần muội vẫn còn nhỏ, còn khờ dại, mong Hoàng thượng bỏ qua cho hai muội ấy. Có gì xin người cứ trách phạt thần thiếp!
Thanh tần và Thuần tần rối rít cảm tạ Hoàng hậu. Trong lúc cả hậu cung đang trầm trồ ca ngợi sự nhân từ của nàng thì có người nhét vào lòng bàn tay ta một mẩu giấy, trong đó viết:
"Kẻ sai khiến Ngân Hạnh may phượng bào để vu oan cho ngươi chính là kẻ hại ngươi sinh muộn, đồng thời cũng là kẻ khiến ngươi mất đi đứa con đầu lòng."
Sống lưng ta lạnh buốt. Đám đông nhộn nhạo, cung nữ đứng xung quanh ta nhiều vô kể, ta thực sự không biết ai là người tiết lộ cho mình tin sốc này. Ta cũng chẳng rõ tin này có xác thực không, hay có người cố ý muốn lợi dụng ta để đối phó với kẻ khác? Tuy nhiên, việc người ta nhắc tới Uy Vũ và Vô Sầu khiến ta vô cùng đau lòng. Ta buồn bã rời khỏi Thanh Thuần cung. Hoàng