Hoàng thượng không đồng tình nói:
- Loại đàn bà sống vô trách nhiệm như Đơn tần, nàng càng dễ dãi càng khiến nàng ta hư hỏng.
Hoàng hậu nhỏ nhẹ bảo:
- Hoàng thượng anh minh, là thần thiếp suy nghĩ không thấu đáo, thần thiếp không dám dễ dãi nữa ạ.
- Hồi cung!
- Bẩm Hoàng thượng, Đơn muội ốm yếu, xin Hoàng thượng cho Đơn muội được ngồi cùng kiệu với người.
- Khỏi đi. Đơn tần nếu như đã khẳng định tháng Hai mới có thể hồi cung thì cứ chiều theo ý nàng ta.
Ta bật cười. Hoàng thượng hoá ra vẫn đang giận lẫy ta. Chàng còn cố ý nắm tay Hoàng hậu nom tình tứ ghê lắm. Thuận Hiền đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu rời khỏi mới ghé tai ta nói thầm:
- Nô tì để lọ kem dưỡng lại cho Đơn tần. Nương nương nhớ chú ý chăm sóc thật tốt mười đầu ngón tay của mình, đừng để đến khi hồi cung vẫn còn có sẹo, Hoàng hậu sẽ đau lòng lắm đấy!
Ta thở dài. Hoàng hậu thực sự rất hào sảng nha! Có kem dưỡng tốt như vậy mà lại nhường cho ta. Điều kỳ diệu nhất là trước đó cung nữ dùng kim châm để lấy máu, nhưng hiện tại, mười đầu ngón tay của nàng đều có những vết sẹo nham nhở như bị cắn. Nếu ta là nam nhân, biết được có mỹ nữ vì cứu mình mà bị thương tổn nặng nề, ta chắc chắn sẽ động lòng. Âu cũng là việc do ta khởi xướng, để được gặp Hoàng thượng, ta đã hứa sẽ cho Hoàng hậu nhận hết công lao. Chỉ cần chàng an ổn, ta chịu thiệt một chút cũng không sao. Sáng hôm sau, Ngọc Trí tới quán trọ chăm sóc ta. Hắn ghé tai ta dặn dò:
- Bẩm Đơn tần nương nương, Hoàng thượng dặn nô tài không được để nương nương biết người bảo nô tài ở lại đây chăm sóc nương nương.
Hoàng thượng mà nghe thấy chắc uất nghẹn. Ta cười cười mỉa mai Ngọc Trí:
- Ngươi cũng vâng lời quá cơ!
- Nương nương... người bị mất giọng sao?
Ta gật đầu. Ngọc Trí tò mò hỏi:
- Vậy nương nương chưa nói chuyện với Hoàng thượng à?
- Hoàng thượng không nhìn ta.
- Thảo nào đêm qua Hoàng thượng nghỉ tại quán trọ này nhưng không chịu ở chung phòng với nương nương. Có lẽ Hoàng thượng giận nương nương lạnh nhạt, không thèm mở miệng ra hỏi thăm người câu nào.
- Hoàng thượng không hồi cung cùng Hoàng hậu ư?
- Không ạ.
- Hoàng hậu đang đắc sủng, cớ sao Hoàng thượng lại bỏ rơi nữ nhân mình yêu thích mà ở lại đây?
- Đối với những người có ơn cứu mạng, Hoàng thượng chưa từng bạc đãi. Trong những ngày sức khoẻ của Hoàng thượng không tốt, Hoàng hậu đã xử lý mọi việc rất chu toàn. Hiện tại, Hoàng thượng cực kỳ tin tưởng Hoàng hậu. Tuy Hoàng hậu đã giao lại ngọc tỷ cho Hoàng thượng nhưng có một số chuyện nhạy cảm, đặc biệt là chuyện liên quan tới Thái sư mà Hoàng thượng không tiện ra mặt, người sẽ để Hoàng hậu lo liệu. Chúng nô tài vì thế mà không một ai dám bất kính với Hoàng hậu.
- Bị giam lỏng trong lãnh cung âu cũng là một bài học cho ngươi và Ngọc Minh. Trong cung thế sự khó lường, các ngươi nên tiết chế thì hơn.
- Đơn tần nói phải. Sáng sớm hôm nay, Ngọc Trí vào phòng hầu hạ đã thấy sắc mặt Hoàng thượng rất khó coi, nhưng người không nói gì cả, chỉ bảo nô tài ở lại đây chăm sóc nương nương và không được phép để nương nương tới Hội Thi Ca ngắm trai đẹp.
Ta cười tủm. Ngọc Trí chau mày dặn dò:
- Đơn tần nương nương, những chuyện này người không thể biết được.
Ta giả bộ ngơ ngác nói:
- Ủa? Chuyện gì vậy hả? Ta đâu có biết gì đâu.
Ngọc Trí cũng cười tủm. Có hắn ở đây, ta thường xuyên được ăn ngon và uống nhiều thuốc bổ. Rằm tháng Hai, sức khoẻ ta hồi phục, mười đầu ngón tay đã khỏi sẹo hoàn toàn, giọng nói cũng trong trẻo như xưa, ta quyết định hồi cung. Thấy bóng dáng ai kia đang đứng trên cổng thành, ta vui vẻ chạy lên trên đó hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghiêm nghị nói:
- Bình thân.
Ta đứng dậy, tò mò thắc mắc:
- Hoàng thượng đang đợi thần thiếp ư?
- Trẫm không rảnh.
- Vậy Hoàng thượng đang hóng gió à? Từ nãy tới giờ chẳng có cơn gió nào thổi qua đây cả nên Hoàng thượng mới cần hóng nha!
Hoàng thượng tức đen mặt. Chàng mắng ta:
- Nhiều chuyện!
Ta mặt dày hỏi:
- Hoàng thượng có nhớ thần thiếp không?
Hoàng thượng khẳng định:
- Không.
Mối quan hệ giữa ta và Hoàng thượng giống như một sợi dây mỏng manh, nếu như cả hai cùng quyết tâm kéo căng, sớm hay muộn sợi dây cũng sẽ đứt. Ta trong những ngày ốm yếu đã nhận ra Hoàng thượng vốn dĩ luôn cố ý thả lỏng sợi dây, chỉ có ta ngu xuẩn không biết cách nắm bắt cơ hội thôi. Ta đi tới bên chàng, kiễng chân lên, liều lĩnh thơm nhẹ vào má chàng rồi mỉm cười nói:
- Thần thiếp vì quá thương nhớ Hoàng thượng nên đã trót mạo phạm, mong Hoàng thượng thứ lỗi.
- Hỗn xược!
Hoàng thượng quát ta. Mặt chàng đỏ phừng phừng. Ta ôm chầm lấy chàng, gào toáng lên:
- Sao Hoàng thượng lại quát thần thiếp? Lỗi tại thần thiếp một phần thì tại Hoàng thượng mười phần mà. Ai kêu Hoàng thượng đẹp trai quá thể đáng, hại thần thiếp không thể làm chủ được bản thân.
- Ngông cuồng!
Đằng nào cũng bị chê là ngông cuồng rồi nên ta chẳng ngại gì mà không yêu cầu chàng:
- Hoàng thượng! Người cúi xuống được không?
- Để làm gì?
- Thì... Hoàng thượng muốn làm gì thì làm...
- Bậy bạ!
Ủa? Ta có nói rõ là làm gì đâu mà Hoàng thượng đã mắng ta bậy bạ? Ghét ghê! Cơ mà không ghét bằng việc Hoàng hậu và cung nữ của mình đi lên đây phá đám ta nhá! Trong cung cứ gặp nhau là người có cấp bậc thấp hơn phải hành lễ với người có cấp bậc cao hơn. Thuận Hiền phải hành lễ với ta và Hoàng thượng, ta phải hành lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu phải hành lễ với Hoàng thượng. Một ngày hành lễ qua hành lễ lại mệt hết cả người, cũng khá rối rắm nên khi ta viết thư kể chuyện ở trong cung cho các đồ đệ nghe, nếu ta không có hứng, ta sẽ bỏ qua toàn bộ các thủ tục rườm rà, chỉ tập trung vào diễn biến chính thôi cho bọn chúng đỡ nhức đầu.
- Bẩm Đơn tần, phàm là những hành động bậy bạ thì chỉ nên dừng lại ở Hội Thi Ca thôi, nương nương không nên đem nó vào trong cung, kẻo Thái hậu trông thấy lại trách Hoàng hậu không biết dạy nương nương.
Thuận Hiền cố tình nhắc tới Hội Thi Ca khiến Hoàng thượng nổi điên. Ta hiểu cái tính độc chiếm của chàng quá mà, vừa ban nãy còn cho ôm mà bây giờ đã giận dữ đẩy ta ra rồi. Hoàng hậu nói đỡ cho ta:
- Bẩm Hoàng thượng, Đơn muội hành xử không đúng mực là tại thần thiếp dạy bảo không tốt, mong Hoàng thượng trách phạt thần thiếp, bỏ qua cho Đơn muội.
Khiếp! Ngứa hết cả người! Ta điên tiết bịa chuyện:
- Bẩm Hoàng thượng, nam nhân ở Hội Thi Ca xấu như cóc ghẻ, thần thiếp thèm vào mà ngó ngàng đến bọn họ. Chỉ có vẻ đẹp bách niên nan ngộ của Hoàng thượng mới khiến thần thiếp hồn xiêu phách lạc, không tự chủ được mà có những suy nghĩ bậy bạ thôi ạ.
Hoàng thượng lườm ta nhưng khoé môi lại hơi cong lên. Chàng âm thầm bỏ vào trong lòng bàn tay ta một phong bao lì xì. Ta thì đâu có kín đáo như chàng, được mừng tuổi tờ tiền trị giá một ngàn lượng vàng, mắt ta sáng rực như sao. Hoàng thượng vậy mà vẫn còn nhớ chuyện nợ ta một phong bao, ta hân hoan hét lớn:
- Hoàng thượng! Người như này là quá hào sảng rồi! Tối nay, Hoàng thượng qua Mẫu Đơn Cung đi! Người muốn gì thần thiếp cũng chiều!
Hoàng thượng lạnh lùng đáp:
- Trẫm không rảnh.
- Vậy thần thiếp qua Tuệ Long điện hầu hạ người nha!
- Sắp có bão lớn hay sao mà đột nhiên bữa nay Đơn tần lại quan tâm tới trẫm thế?
- Đâu có bão lớn gì đâu, chỉ có Hoàng thượng anh tuấn ngời ngời hại thần thiếp si mê điên đảo thôi!
- Lẻo mép!
- Hoàng thượng chỉ mắng lẻo mép, không phản đối tức là đồng ý cho thần thiếp tới Tuệ Long điện à?
- Tuỳ.
Hoàng thượng nói ngắn gọn rồi tủm tỉm rời đi. Ngọc Minh hiểu ý chàng dặn dò thái giám cấp dưới:
- Mau