- Vậy thực tại của thần thiếp có Hoàng thượng không?
Ta hỏi dò. Hoàng thượng lạnh lùng đáp:
- Không.
- Thế tương lai của thần thiếp thì sao?
- Cái đó còn phụ thuộc xem thái độ trong thực tại của nàng như nào.
- Hoàng thượng nói như vậy chẳng khác nào thần thiếp đang yêu đơn phương người.
- Không sai.
- Nếu Hoàng thượng không có chút tình ý nào với thần thiếp, tại sao lại ôm thần thiếp mãi không rời?
- Trẫm không cho phép mình bạc đãi phi tần.
- Thế nhưng thần thiếp lại nghe đồn Hoàng thượng lạnh nhạt với Hiền phi và Lương phi. Từ đầu năm tới giờ, người mới chỉ tới Hiền Lương cung có hai lần.
- Tin đồn vĩnh viễn chỉ là tin đồn thôi.
- Vậy sự thật là gì ạ?
- Sự thật là từ đầu năm tới giờ, trẫm chưa tới Hiền Lương cung lần nào cả.
- Như thế vẫn được gọi là không bạc đãi phi tần sao?
- Thương nhớ để trong tim.
Hoàng thượng lập luận. Ta khó chịu chất vấn:
- Ngay cả khi ở bên thần thiếp, Hoàng thượng cũng thương nhớ các nàng ấy ư?
- Ừ.
Ta xị mặt. Hoàng thượng hôn môi ta, cười cười hỏi:
- Sao? Không vừa ý hả?
- Thần thiếp không dám. Thần thiếp chỉ muốn vùi mình trong hồ Sương Giá để quên đi nỗi đau yêu đơn phương này thôi.
- Không được. Cái lạnh trong hồ Sương Giá rất khắc nghiệt, người không có võ công sẽ chịu không nổi.
Hoàng thượng nói vậy càng khiến ta thêm tò mò. Ta năn nỉ chàng cho mình được trải nghiệm cái lạnh khắc nghiệt đó. Nếu là sư phụ, chắc chắn đã chửi cho ta một trận rồi. Nhưng Hoàng thượng thì khác, chàng suy cho cùng vẫn luôn chiều chuộng ta. Chàng bế ta ngồi trên cây cầu bắc qua hồ Sương Giá. Chàng kéo chăn lên, cho phép gót chân hồng của ta chạm xuống mặt nước. Phải nói như nào nhỉ? Rõ ràng nước không đóng băng nhưng còn lạnh hơn cả chạm vào băng. Cả người ta rét run. Cơ mà, cảm giác rất đã. Ta cười như nắc nẻ. Hoàng thượng thì không vui cho lắm. Chàng ngay lập tức đưa ta vào trong phòng ngủ, đặt ta nằm lên long sàng rồi sốt sắng hỏi:
- Nàng ổn chứ?
- Thiếp ổn mà.
Chàng áp tay lên má ta. Tay chàng cực kỳ ấm, lúc bấy giờ, ta mới nhận ra thân thể mình lạnh lẽo khác thường. Hoàng thượng sốt sắng ra lệnh:
- Người đâu! Mau truyền ngự y!
Có hai ngự y rất nhanh đã tới Tuệ Long điện. Ta nằm trên long sàng, có rèm che kín xung quanh, chỉ đưa tay ra bên ngoài cho họ xem mạch. Một trong hai ngự y phán:
- Bẩm Hoàng thượng, Đơn tần nương nương bị nhiễm lạnh. Nếu như không phải bị bệnh từ trước thì có lẽ là do nương nương vừa vùi mình trong hồ Sương Giá.
Hoàng thượng phủ nhận:
- Nàng trước đó vẫn khoẻ mạnh. Nàng cũng chỉ chạm gót chân xuống hồ một chút thôi.
Ngự y còn lại tò mò hỏi ta:
- Bẩm Đơn tần nương nương, phải chăng nương nương từng trúng độc Hắc Huyền?
Ta buột miệng thừa nhận:
- Phải. Nhưng lâu rồi, từ tận hôm ba mươi Tết cơ.
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn ta. Chàng quát:
- Tại sao giấu?
Ta sợ run cả người, rối rít nói:
- Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không dám... thần thiếp chỉ là... nghĩ không có gì nghiêm trọng... nên... quên không bẩm báo...
- Trúng độc Hắc Huyền mà dám nói không có gì nghiêm trọng ư? Nàng tính trêu ngươi trẫm hả? Là ai dám to gan hạ độc nàng?
- Thần thiếp không rõ. Cơ mà chuyện cũng qua lâu rồi, thần thiếp đã hoàn toàn khoẻ mạnh rồi, mong Hoàng thượng chuyện lớn hoá nhỏ...
Ta nói dối. Dù sao An tần cũng không có ác tâm. Nàng bị người ta xúi đểu thôi, ta không muốn khai ra nàng. Ngự y nhiều chuyện lên tiếng:
- Đơn tần nương nương chớ chủ quan. Người từng trúng độc Hắc Huyền kỵ hàn, trong vòng nửa năm tuyệt đối không được đến gần hồ Sương Giá.
Ta buột miệng nói:
- Ừ đúng rồi! Giờ ta mới nhớ ra hồi xưa sư phụ ta cũng từng bảo người trúng độc Hắc Huyền phải tránh xa những nơi lạnh lẽo... ngặt nỗi... ta quên xừ nó mất...
Hoàng thượng điên tiết chửi ta:
- Quên? Một chuyện hệ trọng như vậy mà nàng cũng có thể quên được ư? Nàng có tin trẫm ném nàng xuống hồ luôn không?
Ngự y khuyên nhủ chàng:
- Hoàng thượng bớt giận. Cũng may, Đơn tần chỉ chạm nước lạnh một chút xíu, chứ nếu nương nương vùi mình trong chiếc hồ đó, e rằng không giữ được mạng. Hạ thần sẽ kê đơn, chỉ cần nương nương uống đủ ba chén thuốc, cơ thể ắt sẽ hồi phục.
Trong ba canh giờ liền, cứ mỗi canh giờ ta sẽ phải uống một chén thuốc. Cả ba chén thuốc đều là do Hoàng thượng đích thân bón cho ta. Hình như thuốc có tác dụng an thần, mắt ta cứ díp lại. Ngặt nỗi, ta chẳng thể ngủ ngon vì giọng nói đanh thép của Thuý Quỳnh cứ văng vẳng bên tai:
- Bẩm Hoàng thượng, An tần chính là người đã hạ độc Đơn tần. Tối hôm ba mươi Tết, Đơn tần đã nôn ra nửa chậu máu đen khiến Mẫu Đơn cung một phen khiếp vía. Chúng nô tì vì bị Đơn tần doạ nên không một ai dám hé răng nói về chuyện này. Bữa nay, nhờ Ngọc Trí công công khai sáng, nô tì đã hiểu chuyện hơn rồi ạ. Nô tì to gan cầu xin Hoàng thượng đòi lại công bằng cho Đơn tần.
Ta tức nghẹn! Hoàng thượng sai Ngọc Trí tới Mẫu Đơn cung từ lúc nào không biết? Hắn vậy mà dám dụ dỗ cung nữ của ta, khiến nàng phản ta. Ta quát nàng im mồm nhưng nàng không những không sợ mà còn báo cáo:
- Bẩm Hoàng thượng, trước khi tới Mẫu Đơn cung, nô tì từng làm việc ở ban Thuỷ Hương. Đơn tần khi đó mới chỉ là cung nữ, cuộc sống quả thật không dễ dàng gì. Hồi ấy, Thanh tần và Thuần tần thường xuyên bắt các cung nữ ôm chậu thau lớn trước ngực rồi quỳ xuống đất để chơi trò hắt nước. Các cung nữ bị tạt cả gáo nước vào người là chuyện cơm bữa. Sau khi Thanh tần và Thuần tần chơi chán, chúng nô tì được thay váy áo mới và được thưởng hai quan tiền. Ban đầu, nô tì thấy hai vị nương nương ở Thanh Thuần cung rất phóng khoáng. Nhưng mà... sau này... chứng kiến bọn họ hành hạ Đơn tần... nô tì... thực sự... sởn gai ốc...
Đồ nhiều chuyện! Nếu không bị Hoàng thượng khống chế, ta đã nhổm dậy đạp cho nàng vài phát rồi. Hoàng thượng cáu giận hỏi:
- Hành hạ? Hành hạ như thế nào?
- Đã... đã rất nhiều lần... nô tì chứng kiến... Thanh tần và Thuần tần lột áo tứ thân của Đơn tần... chỉ cho nương nương mặc mỗi chiếc áo yếm... bắt quỳ... rồi sau đó... bọn họ dùng những chiếc móng tay sắc nhọn của mình cào mạnh qua lưng Đơn tần... đợi máu ứa ra... liền... đem khăn tẩm giấm chua chà sát qua những vết thương...
Hoàng thượng bắt ta nằm sấp để chàng kiểm tra lưng. Mặc dù chẳng còn vết sẹo nào nữa nhưng chàng vẫn không vui, môi chàng nhẹ nhàng lướt qua khắp vùng lưng của ta. May mà có rèm che kín chứ không chắc ta ngượng lắm. Thuý Quỳnh tiếp tục bẩm báo:
- Có vài lần... Đơn tần... chịu không nổi... vừa về đến Xuân Nữ cung... đã... xỉu luôn.
Con ả ngu ngốc này nữa! Cứ phải thêm dầu vào lửa nàng mới chịu được à? Ta bật dậy, điên tiết quát:
- Ngươi ngậm miệng lại cho bổn cung!
Hoàng thượng quát ta:
- Nàng mới là người cần ngậm miệng đấy!
Chàng cáu kỉnh đẩy ta ngã lên tấm chăn bông dày cộm, dùng môi bịt kín môi ta, ép ta phải ngậm miệng. Ngọc Trí lên tiếng nhắc nhở Thuý Quỳnh:
- Giữa Hoàng thượng và Đơn tần, ngươi tự cân nhắc xem lời nói của ai có trọng lượng hơn.
Thuý Quỳnh to gan kể tiếp:
- Bẩm Hoàng thượng, Rằm tháng Mười năm Nhâm Thân, thực ra không phải Thanh tần và Thuần tần chơi trò té nước rồi chẳng may lỡ tay té vào người Đơn tần đâu ạ... mà là...
- Là như nào?
Giọng nói của Hoàng thượng vang như sấm. Thuý Quỳnh chắc sợ lắm, nàng mếu máo bẩm báo:
- Là... hai vị nương nương dùng những chiếc móng tay sắc nhọn đâm vào lưng Đơn tần. Thuần tần còn kêu cung nữ đổ ba can giấm và ba cân muối vào bồn tắm rồi sai người quẳng Đơn tần vào trong chiếc bồn đó. Có hai cung nữ giữ chặt Đơn tần, không cho nương nương thoát ra.
Nghe đến đây, mắt chàng đỏ quạch.
- Một lúc sau, còn có một cung nữ khác đổ thêm một can giấm và một cân muối nữa vào bồn tắm, hại nương nương khốn đốn. Nô tì... chỉ... chỉ nhìn trộm thôi... cũng... cũng thấy xót xa...
Thuý Quỳnh khóc lóc tức tưởi, chắc ồn quá nên Ngọc Trí cho nàng một thỏi vàng rồi sai người lôi nàng ra ngoài. Hoàng thượng ra lệnh cho hắn:
- Ném An tần, Thanh tần, Thuần tần vào lãnh cung cho trẫm. Ba con chó ghẻ đấy bắt buộc phải trả giá gấp một trăm lần so với những gì chúng đã gây ra!
Hoàng thượng đang cực kỳ mất bình tĩnh. Ta cuống cuồng van nài:
- Hoàng thượng bớt giận. Thanh tần và Thuần tần đã bị đánh đủ rồi. An tần cũng đã hối cải. Các nàng là phận nữ nhân, bị phạt như vậy quả thực quá nặng.
- Nàng im ngay!
- Thần thiếp biết Hoàng thượng vì xót xa cho thần thiếp nên mới nổi giận. Thần thiếp tuy không được hiền lương thục đức như Hoàng hậu, nhưng thần thiếp từng là thầy bói, có hiểu biết về nghiệp báo. Thần thiếp không thể giương mắt lên nhìn các nàng vì thần thiếp mà phải chịu hình phạt nặng hơn rất nhiều so với tội