Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 96:


trước sau

 
Chương 96 
 
Editor: Hardys


 

Từ Diễn sắp xếp cơ sở ngầm vào phủ Trưởng công chúa, một gã trai lơ của Dung Hoa trưởng công chúa đã chết, mời thầy lang ở lại trong phủ, chuyện này có thể giấu giếm được người khác nhưng không gạt được ông.
 
Từ Diễn rất muốn cho Dung Hoa trưởng công chúa thân bại danh liệt, nhưng Dung Hoa trưởng công chúa nuôi trai lơ đã làm tổn hại thanh danh của ông và hai nhi tử, nếu như cứ để người ngoài biết Dung Hoa trưởng công chúa nhiễm loại bệnh này, đối với ông và nhóm nhi tử mà nói chính là đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
 
Dù sao nhiễm loại bệnh này, Dung Hoa trưởng công chúa sớm muộn gì cũng chết, Từ Diễn đã hoàn thành trận trả thù này rồi.
 
Rút cơ sở ngầm bên cạnh Dung Hoa trưởng công chúa về, Từ Diễn lại đặt tâm tư trên người A Ngư.
 
Ngũ đệ không ở Kinh Thành, đây là thời cơ tốt nhất để hắn động thủ
 
Nhưng mà Từ Diễn vẫn không tìm thấy cơ hội xuống tay, A Ngư hoặc là không rời khỏi Xuân Hoa Đường, hoặc là ra ngoài cùng với nha hoàn bên cạnh, Nguyễn Nguyễn cùng nhũ mẫu, nhiều người lẫn lộn với nhau, Từ Diễn chỉ đành tiếp tục chờ đợi.
 
Loại chuyện này, Từ Diễn tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, hành động một lần là phải thành công.
 
Chẳng biết đã tới Trung thu từ khi nào.

 
Từ Tiềm gửi một phong thư về nhà.
 
A Ngư đang ngồi một mình nhìn tiểu nữ nhi ngồi bên cạnh nhũ mẫu, hai tay nắm chặt trống bỏi nhỏ lắc lắc, nàng cười rồi nhận phong thư từ tay Bảo Thiền.
 
Thư vừa tới tay, A Ngư lập tức cảm giác sức nặng không bình thường, lật ngược phong thư rồi đổ ra ngoài, một con cá nhỏ bằng gỗ nhỏ như trái đào trượt ra ngoài.
 
Vật gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay, chạm trổ cũng không phải là cực kỳ tinh xảo, những mỗi chỗ đều được mài vô cùng bóng loáng, giống như thường xuyên bị  người nắm trong lòng bàn tay, dọc theo thân cá là từng đường vân liền kề nhau.
 
Nhìn cá nhỏ bằng gỗ này, bỗng nhiên A Ngư nhớ tới lúc đính hôn Từ Tiềm đã từng tặng cho nàng một ngọc bội hình cá nhỏ.
 
Nhưng mà không biết tại sao ở phía Tây Bắc xa xôi, Từ Tiềm lại làm được một cá gỗ này.
 
Để cá gỗ bên cạnh, A Ngư bắt đầu đọc thư.
 
Trước mặt nàng Từ Tiềm không nói nhiều lắm, chữ trên thư lại càng ít, nhưng trong bức thư này, mấy chữ kia của Từ Tiềm rất có lực: Chiến thắng đã được định, chờ ta trở về.

 
Nhìn tám chữ này một lần nữa, lần đầu tiên A Ngư phát hiện, thì ra Từ Ngũ gia lạnh lùng trầm ổn cũng có một mặt ngang ngược tự tin.
 
Biết Từ Tiềm sẽ giống như đời trước khi trận chiến này xảy ra thì hắn vẫn bình an trở về, A Ngư yên tâm, cất kỹ thư, nàng nhặt cá gỗ cách đó không xa lên, lắc lắc với nữ nhi: "Nguyễn Nguyễn xem nè, phụ thân tặng cho con thứ tốt gì nè?"
 
Mẫu thân, nhũ mẫu, nhóm nha hoàn mỗi ngày đều gọi nàng là Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn sáu tháng tuổi đương nhiên có ấn tượng với tên mình, biết mẫu thân gọi mình, Nguyễn Nguyễn tạm thời dừng lắc trống bỏi lại, quay đầu nhìn.
 
A Ngư giơ cá gỗ lên cao.
 
Nguyễn Nguyễn thấy món đồ chơi mới, đôi mắt sáng lên, miệng nhỏ cười toe toét, bỏ trống bỏi đi rồi chìa tay về phía mẫu thân, vui vẻ tới nỗi hai bàn chân nhỏ đều đã đá tới đá lui.
 
A Ngư cười đi tới bên cạnh nữ nhi, cố ý thả cá gỗ lên giường nhỏ.
 
Ngón tay tinh tế mềm mại Nguyễn Nguyễn đang học cầm nắm đủ thứ đồ vật, cá gỗ tròn tròn, lần đầu tiên Nguyễn Nguyễn cầm không được, tiểu tử kia cũng không gấp gáp, cúi đầu tiếp tục cầm, tư thế này, cái cằm mập mạp của nàng xếp thành ba tầng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tròn tròn, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa thật thà.
 
A Ngư đột nhiên rất nhớ Từ Tiềm, nếu Từ Tiềm thấy một màn như vậy thì thật tốt.
 
"Ai nha, không ăn được đâu!" Nhũ mẫu đột nhiên kêu lên.
 
Lúc này A Ngư mới giật mình, phát hiện Nguyễn Nguyễn đang cầm cá gỗ nhỏ bỏ vào miệng mình.
 
A Ngư cười cười hôn mèo nhỏ ham ăn này một cái.
 
Hôm sau, A Ngư sai Ngô Tùy đưa thư hồi âm của nàng cho Từ Tiềm đến trạm dịch.
 
Nửa tháng sau, Từ Tiềm mới vừa từ tiền tuyến trở về đã nhận được thư của tiểu thê tử.
 
Cất phong thư vào trong lòng, Từ Tiềm cùng mấy vị tướng lĩnh phân tích tình hình chiến sự hôm nay, sau khi biết tình huống thiệt hại của hai bên, hắn mới cho các vị đại tướng lui xuống, một mình đi vào trong lều vải.
 
Phong thư bị hắn cất trong ngực đã nóng hổi, bốn chữ "Ngũ gia thân yêu" xinh đẹp ở phía trên trong nháy mắt đang mang tâm trí của Từ Tiềm về tới Xuân Hoa Đường ở Kinh Thành.
 
Dường như hắn thấy A Ngư ngồi trước bàn cúi đầu viết chữ, vẻ mặt của nàng nhất định rất bình yên, có lẽ nữ nhi đang ở bên cạnh nàng.
 
Từ Tiềm bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài.
 
Trận chiến thứ nhất ở Bắc Việt, hắn rời nhà mười tháng, trở về không bao lâu, mới vừa cùng nữ nhi trải qua đầy tháng, lập tức phải tới chiến trường Tây Bắc.
 
Tập võ là vì để bảo vệ quốc gia, biên cương có chiến sự, Từ Tiềm thân là tướng sĩ, tiến lên chặn địch đó là việc không thể thoái thác, nhưng Từ Tiềm thật sự nhớ A Ngư và nữ nhi.
 

Nhưng mà nhớ cũng vô dụng, Từ Tiềm cười khổ, mở phong thư ra.
 
A Ngư nói rất nhiều với hắn.
 
Trời càng ngày càng lạnh, A Ngư dặn Từ Tiềm đừng quên mặc thêm y phục.
 
Từ lão thái quân thân thể rất khoẻ mạnh, gần đây bài vận rất tốt, liên tục thắng bạc.
 
Nguyễn Nguyễn đã biết ngồi, tính tình vô cùng có mới nới cũ, món đồ chơi mới chơi nửa ngày đã chán rồi.
 
Cuối cùng, A Ngư viết: Vô cùng nhung nhớ, trông mong quân sớm trở về.
 
Từ Tiềm nhắm mắt lại.
 
Nhìn thư tín một lần nữa, lúc Từ Tiềm chuẩn bị cất thư vào thì chợt thấy bên trong có một chiếc khăn tay màu xanh nhạt.
 
Trong lòng Từ Tiềm nóng lên, nhanh chóng lấy khăn ra.
 
Miếng vải lụa nhỏ làm khăn, hai mặt đều là một màu, Từ Tiềm lăn qua lộn lại, rốt cục cũng phát hiện một điểm màu vàng ở trong góc.
 
Từ Tiềm nâng khăn lên nhìn kỹ.
 
Nơi đó dùng chỉ vàng thêu thành một con cá nhỏ, mập mạp, rất giống cá nhỏ bằng gỗ mà hắn tặng nàng.
 
Khăn tay là vật bên người, tiểu thê tử thêu chính mình trên khăn rồi đưa cho hắn, là muốn hắn nhìn vật nhớ người sao?
 
Từ Tiềm nhắm mắt lại, đặt khăn tay che lên mặt, vị trí con cá nhỏ đúng lúc rơi trên môi mỏng của hắn.
 
Từ Tiềm rất nhớ nàng, nếu có nàng bên cạnh, Từ Tiềm sẽ kéo A Ngư vào trong ngực, hung hăng mà làm nàng.
 
---
 
Từ Tiềm không gạt A Ngư, đến cuối tháng chín, thế cục cơ bản đã định, Đại Chu sẽ thắng.
 
Người Hồ lúc đến có khí thế to lớn, trải qua nửa năm chiến đấu, hiện tại không thể không vừa đánh vừa lùi.
 
Kiến Nguyên Đế lại lệnh cho phụ tử Tào Đình An, Tào Luyện thống lĩnh 20 vạn đại quân, tiếp tục truy đuổi người Hồ, Từ Tiềm và các đại tướng mang binh trấn thủ biên quan, chờ chiến sự hoàn toàn kết thúc thì về Kinh.

 
Kiến Nguyên Đế dẫn một lượng lớn tướng sĩ về Kinh Thành trước.
 
Lúc này bụng Tào hoàng hậu đã tròn trịa, cách ngày lâm bồn chỉ còn hơn một tháng.
 
Đế hậu gặp lại, Tào hoàng hậu trong mắt Kiến Nguyên Đế vẫn xinh đẹp như cũ, sự chờ mong đối với hài tử khiến mặt mày bà ôn hoà như một bến cảng yên tĩnh, đón ông từ xa trở về. Mà Kiến Nguyên Đế trong mắt Tào hoàng hậu, bởi vì thắng trận mà nét mặt tỏa ra hào quang, trong mắt không còn hoài niệm với Thái tử đã mất.
 
"Chúc mừng Hoàng Thượng chiến thắng trở về." Tào hoàng hậu sùng bái nói, dường như cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo

khi có Hoàng đế phu quân như vậy.
 
Kiến Nguyên Đế cười rồi cầm tay bà, nhìn bụng bà hỏi: "Trẫm rời khỏi lâu như vậy, hài tử có giày vò nàng không?"
 
Tào hoàng hậu ôn nhu nói: "Tiểu tử kia cũng biết phụ hoàng bận bịu đại sự, không dám quấy rối ạ!"
 
Đế Hậu dắt tay nhau vào nội thất, cười nói vui vẻ.
 
Đại thắng sắp đến, Kiến Nguyên Đế hồi triều không lâu sau, rốt cục cũng giải trừ một năm quốc tang vì Thái tử.
 
Phố phường Kinh thành khôi phục lại phồn hoa như ngày xưa, những gia đình kéo dài hôn sự hơn một năm cũng vui vẻ lần lượt sắp xếp lo liệu, nhạc hỉ, pháo hoa tràn ngập trong bầu không khí. Cửa hàng thông thường cũng có thể mua bán đồ trong thời gian quốc tang, chỉ có cửa hàng bán các loại pháo hoa phải đóng cửa một năm, bây giờ cũng khôi phục làm ăn, các Thanh lâu lớn cũng đẩy hoa khôi ra đứng đường, mời chào khách khứa.
 
Từ khi Dung Hoa trưởng công chúa bắt đầu nuôi trai lơ, Từ Diễn thỉnh thoảng cũng sẽ đến Thanh lâu, làm vậy để chứng minh dù Dung Hoa trưởng công chúa đã chuyển đi nhưng ông vẫn sống rất sung sướng.
 
Nam nhân đều coi trọng thể diện, từ lúc Từ lão thái quân biết ân oán giữa trưởng tử và Dung Hoa trưởng công chúa, bà đã hoàn toàn thất vọng với đứa trưởng tử này rồi. Hiện tại, nhi tử và Dung Hoa trưởng công chúa đấu thể diện với nhau, Từ lão thái quân tự biết không quản được, cũng chẳng muốn tốn sức vì việc đó. Người làm phụ mẫu, đưa hài tử đến trên đời này, nuôi nấng hài tử trưởng thành là việc phụ mẫu phải làm, nhưng khi bọn nhỏ đã lớn, phụ mẫu cũng có thể hoàn toàn lui về, không hề thiếu nợ con cái gì nữa.
 
Hiện giờ trưởng tử đều đã hơn bốn mươi tuổi, nếu như Từ lão thái quân vẫn còn quản hắn, vậy đời này bà thật là không còn thanh nhàn nữa rồi, nhi tử, chất tử, tôn tử, tằng tôn xếp hàng thật dài, bà mất sạch đầu tóc cũng quản không xong.
 
Hơn nữa, trưởng tử một tháng dạo Thanh lâu hai lần, cũng không phải là chuyện gì lớn.
 
Nhưng Từ Diễn tới Thanh lâu không phải vì sung sướng mà là vì mặt mũi nam nhân.
 
Ngoại trừ ca cơ hầu hạ ông đêm đó, không ai biết rốt cuộc ban đêm Từ Diễn là như thế nào, ngay cả ca cơ kia cũng không biết, bởi vì các nàng uống rượu trong tay Từ Diễn thì nhanh chóng bất tỉnh nhân sự rồi.
 
Đêm nay cũng từ Thanh lâu đi ra ngoài, Từ Diễn đang chuẩn bị lên xe, nơi xa bỗng nhiên có người la hét.
 
Không chờ Từ Diễn đến xem, một chậu dầu hoả đột nhiên giáng từ trên trời xuống, cùng với thùng dầu trực tiếp đập vào đầu hắn!
 
Người đánh xe cho Từ Diễn choáng váng cả hai mắt, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì!
 
"Quốc Công gia!" Hắn sợ hãi kêu ra tiếng, bổ nhào tới muốn chụp thùng dầu rơi trên đầu Từ Diễn.
 
Không chờ hắn ra tay, Từ Diễn đã né được thùng dầu rồi, nhưng mà toàn bộ dầu hoả đã vẩy toàn bộ vào người ông, ngọn lửa đã sớm tràn từ đỉnh đầu xuống dưới.
 
Ngay lúc Từ Diễn chuẩn bị cởi ngoại bào để dập lửa trên đỉnh đầu thì lại một thùng dầu hoả nữa ập tiếp xuống!
 
Người đánh xe ngửa đầu, chỉ thấy lầu hai Thanh lâu có bà điên đang ném thùng dầu xuống dưới!
 
"Ngăn nàng lại, ngăn nàng lại!"

 
Người đánh xe nổi giận, nhảy nhảy lên hận không thể tự tay túm đầu nữ nhân điên kia xuống!
 
Nhưng ngay tại thời điểm người đánh xe đang dậm chân, vậy mà nữ nhân điên kia tự mình nhảy xuống, rơi thẳng vào chân Từ Diễn.
 
Đáng tiếc Từ Diễn đã chẳng quan tâm nàng rồi.
 
Lửa lớn hơn so với dự liệu của ông, dù Từ Diễn có cởi ngoại bào, áo bên trong vẫn còn tiếp tục cháy, càng đáng sợ hơn chính là trên đầu trên mặt ông cũng là lửa, Từ Diễn lấy tay dập đi, tay dính lửa cũng nóng lên!
 
Khi người trong Thanh lâu bưng nước ra dội lên đầu Từ Diễn thì mặt Từ Diễn đã bị cháy đen một mảnh, liên tục tỏa ra luồng khói dày đặc.
 
"Quốc Công gia, Quốc Công gia!" Người đánh xe và gã sai vặt vô cùng bi thương mà hét lên, lấy tốc độ nhanh nhất nâng Từ Diễn đang hôn mê trên mặt đất lên xe, cấp tốc đưa ông về phủ Trấn Quốc Công.
 
Lúc phủ Trấn Quốc Công đã rối thành một nùi, Phẩm Nguyệt tươi cười báo tin tức này cho Dung Hoa trưởng công chúa.
 
Dung Hoa trưởng công chúa cầm khăn tay lau khoé mắt, lúc nàng nhìn Phẩm Nguyệt, nàng rơi một ít nước mắt: "Quốc Công gia vậy mà xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thân là thê tử của hắn, cũng nên hồi phủ để chăm sóc hắn rồi."
 
Phẩm Nguyệt cười nói: "Đúng ạ, nô tỳ sai người thu dọn đồ đạc.
 
Dung Hoa trưởng công chúa nhìn Phẩm Nguyệt rời khỏi, vứt khăn lụa, đi về phía bàn trang điểm.
 
Đôi mắt trong gương của bà đã lau bằng khăn tay dính ớt đỏ, dáng vẻ thật sự rất khổ sở.
 
Dung Hoa trưởng công chúa sờ gương mặt sưng tròn của mình, nở nụ cười.
 
Chỉ có Từ Diễn biết mượn tay giết người sao?
 
Bà đường đường là Trưởng công chúa, chẳng lẽ không tìm thấy người thay bà ra tay à?
 
Vì kế hoạch này, một nửa tâm tư ba tháng nay của Dung Hoa trưởng công chúa dùng để chữa bệnh, nửa còn lại dùng nghĩ biện pháp để đối phó Từ Diễn, bây giờ, dù cho hoàng huynh có phái Cẩm Y Vệ tới điều tra...
 
Tra được thì sao chứ, đó là hoàng huynh của bà, Dung Hoa trưởng công chúa tin rằng, Kiến Nguyên Đế chắc chắn sẽ không làm khó bà.
 
Ngắm nước mắt trên mặt mình, Dung Hoa trưởng công chúa nhẹ giọng gọi một cái tên.
 
Một lát sau, ngoài cửa có một nam tử trẻ tuổi trắng nõn đi tới, mặt mũi khôi ngô lại còn nho nhã.
 
Đây là tân sủng của Dung Hoa trưởng công chúa.
 
Sau khi lành bệnh, Dung Hoa trưởng công chúa bỗng nhiên mất hứng thú với những loại tập võ có dáng người cao to, bây giờ, bà càng thích tiểu thư sinh khôi ngô dịu dàng.




 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện