Chương 102
Editor: Hardys
Sau khi báo cáo công việc trước mặt Kiến Nguyên Đế, cuối cùng phụ tử Tào Đình An cũng đã hồi phủ đoàn tụ với người nhà rồi.
Nhóm người Giang thị đã sớm đứng chờ ở trước cửa Hầu phủ một thời gian dài.
Vẻ mặt Giang thị vô cùng lo lắng, mày kiếm của Nhị công tử Tào Quýnh cau chặt lại, Sí nhi năm tuổi nắm tay Nhị ca, mắt to chớp chớp liên tục.
Nhị phu nhân Triệu thị quan sát Giang thị, giả vờ xoa xoa đôi mắt: "Đại ca đáng thương, một đại nam nhân thân cao chín thước mà lại gặp kiếp nạn này, sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn vượt qua quãng đời còn lại."
Bà mới nói xong, Tào Nhị gia lập tức mắng: "Câm miệng, không nói lời nào không ai nghĩ ngươi câm đâu."
Ngu xuẩn, thực sự nghĩ người ta không nghe ra là bà đang vui sướng khi người khác gặp họa sao?
Bởi vì Triệu thị không sinh ra nhi tử lại còn không cho thiếp thất của ông sinh, giết không ít cốt nhục của ông, Tào Nhị gia đã sớm không còn bao nhiêu tình cảm với Triệu thị, bình thường Triệu Thị ghen ghét cả nhà đại ca này nọ thì Tào Nhị gia còn có thể nhịn, bây giờ hai chân đại ca đã phế, thân là đệ đệ trong lòng ông rất khó chịu, vậy mà Triệu thị dám tại thời điểm mấu chốt này mà nói móc à?
"Đi về." Tào Nhị gia vô tình mà trách móc.
Triệu thị không đợi được nước mắt của Giang thị, lại bị phu quân thoá mạ một trận, quét mắt nhìn Đại phòng, Tam phòng ở xung quanh, sao Triệu thị có mặt mũi nào tiếp tục ở đây chứ, vẻ mặt tím tái bối rối rời khỏi.
Tào Nhị gia vẫn còn liếc bà một cái.
Tào Tam gia ho khụ khụ, khuyên nhủ: "Nhị tẩu là quan tâm quá nên loạn, Nhị ca đừng tức giận, lát nữa an ủi Nhị tẩu một chút."
Tào Nhị Gia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc trộm chất tử Tào Quýnh.
Giang thị, Sí Nhi, một người là nữ tử yếu đuối, một người là hài tử không hiểu chuyện, ông không sợ, chỉ sợ chất tử nói chuyện này trước mặt đại ca, hoạ vô đơn chí khiến tâm trạng đại ca tệ hơn.
Tào Quýnh chỉ nhìn đầu ngõ xa xa.
Rốt cuộc, bên kia đã có một chiếc xe ngựa không rèm che đi vào, một người thân cao chín thước như Tào Quýnh đột nhiên đôi mắt lại cay cay.
Từ nhỏ tới lớn, phụ thân chính là một ngọn núi cao trong lòng hắn, có đôi khi ngọn núi này đè ép hắn, ép hắn không thể lười biếng, buông thả giống những tên ăn chơi trác táng khác, nhưng phần lớn thời điểm, ngọn núi này lại che chở hắn, cũng khích lệ hắn, đốc thúc hắn mau chóng trưởng thành, biến thành một ngọn núi có thể sánh vai cùng phụ thân.
Nhưng hôm nay, chân phụ thân bị phế đi, phụ thân ngã xuống, không còn cao hơn hắn rồi.
Như vậy xem như hắn đã vượt qua phụ thân sao?
Không phải, Tào Quýnh không hề muốn vượt qua như vậy, thà rằng hắn bị phụ thân đè ép cả đời, chờ hắn có con cái, phụ thân vẫn phẫn nộ mà mắng hắn không thể ngẩng đầu được như cũ.
Xe ngựa ngày càng gần, Tào Quýnh quay lưng lại, nhanh chóng dụi mắt một phen.
"Nhị ca, ca bị sao vậy?"
Sí Nhi ngửa đầu, lo lắng hỏi thứ huynh.
Tào Quýnh xoa xoa đầu đệ đệ, thấp giọng nói: "Chờ lát nữa khi thấy phụ thân, Sí Nhi không được làm nũng bắt phụ thân ôm đệ nha."
Sí Nhi còn chưa kịp trả lời, rốt cuộc Giang thị bên cạnh cũng không đè nén được đau lòng và chua xót, trốn sau lưng thứ tử dòng chính mà lén lút rơi nước mắt.
Tào Đình An cách thật xa đã thấy động tác của Giang thị.
Ôm siết chặt bàn tay lại.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Bình Dương Hầu.
Hai người thị vệ thuần thục cẩn thận mà nâng Tào Đình An xuống xe ngựa.
Tào Đình An ngẩng đầu, nhìn đôi mắt phiếm hồng của Giang thị, nhìn thấy sắc mặt xót xa của nhi tử, huynh đệ, chất tử.
Ông đột nhiên chửi ầm lên: "Lão tử còn chưa chết, thu hồi vẻ mặt ủ rũ của các ngươi lại, đều cút hết cho ta!"
Âm thanh nổi giận kia vô cùng mạnh mẽ, dường như cả con đường đều nghe thấy.
Giang thị sợ tới mức khẽ run rẩy, Sí Nhi bị phụ thân quát trực tiếp khóc, Tào Nhị gia, Tào Tam gia cúi đầu, tâm trạng phức tạp.
Tào Luyện hành lẽ nói: "Nhị thúc, Tam thúc, Tam thẩm, mọi người về trước đi, thái y nói phụ thân nên dưỡng bệnh."
Tào Nhị gia, Tào Tam gia biết đại ca bọn hắn cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện hai chân ông đã thật sự bị tàn phế, thở dài, người của hai phòng xin cáo lui trước.
Hai người thị vệ theo sau nâng Hầu gia Tào Đình An lên một lần nữa, im lặng đi vào phía trong.
Giang thị theo ở phía sau, đi một bước khóc một bước.
Tào Quýnh trầm mặc không nói.
Tào Luyện ôm lấy Sí Nhi, nhẹ giọng dỗ dành: "Tam đệ đừng sợ, không phải phụ thân đang mắng đệ đâu."
Sí Nhi uất ức: "Vậy phụ thân đang mắng ai?"
Tào Luyện nói: "Không mắng ai cả, chỉ là phụ thân thích thấy chúng ta cười, đệ không vui, phụ thân sẽ tức giận."
Sí Nhi cái hiểu cái không.
Giang thị hiểu rõ ý trưởng tử, hai chân Hầu gia đã bị phế, nếu các nàng lộ vẻ mặt đau khổ, chính là nhắc nhở Hầu gia đã bị phế hai chân, buồn khổ ở đáy lòng Hầu gia càng khó giải quyết hơn nữa.
Giang Thị biết bản thân mình nên làm thế nào rồi.
Tào Đình An cho thị vệ nâng hắn lên giường, sau đó cho mọi người lui ra ngoài, không muốn gặp bất cứ ai.
Ba huynh đệ Tào Luyện cáo lui.
Giang thị không thể đi, bà cũng không còn muốn chạy.
Nhận lấy nước trà bọn nha hoàn chuẩn bị rồi đặt lên trên bàn, Giang thị đi đến bên giường.
Tào Đình An ngửa mặt nằm, đôi mắt hổ thâm trầm mà nhìn bà chằm chằm.
Giang thị cười, dịu dàng hỏi: "Hầu gia khát không, thiếp rót cho chàng tách trà nha?"
Tào Đình An nhìn chằm chằm khóe miệng của bà, giọng nói lạnh lùng: "Cười cái gì, chân ta bị phế, ngươi vui lắm à?"
Giang thị sửng sốt, tiếp theo đó bà bị những lời chỉ trích này gây thương tích, nước mắt không dễ gì kìm nén xuống lại tiếp tục rơi ra.
"Biến, nhìn thấy gương mặt khóc lóc thảm thiết này của ngươi, chỉ khiến ta phiền thêm!"
Lần thứ hai Tào Đình An chửi ầm lên.
Giang thị che miệng lại, nhếch nhác rời khỏi.
Sau này Giang thị tiếp tục lấy lại sĩ khí, muốn tiếp tục chăm sóc ông thật tốt, đều bị Tào Đình An mắng cho khóc.
Đêm nay, Giang thị tiếp tục ngủ một mình tại hậu viện, gối đầu một mình khó ngủ.
Hôm sau, người thân và hảo hữu Bình Dương Hầu phủ liên tục đến nhà thăm viếng Bình Dương Hầu đang bị thương.
Giang thị sưng mắt mà chiêu đãi khách, nhưng mà khách đến nhà cũng nhanh chóng bị Tào Đình An mắng đành phải ra về.
Lúc A Ngư và Từ Tiềm ôm Nguyễn Nguyễn tới, đi ngang qua Giang thị đang tiễn một đợt khách mới ra về, nhìn thấy nữ nhi, ánh mắt Giang thị lại ẩm ướt rồi.
Phụ thân trọng thương, A Ngư vốn khó chịu, bây giờ thấy mẫu thân như vậy, nước mắt A Ngư cũng dâng lên.
"Phu nhân, Ngũ phu nhân giữ gìn sức khỏe, Hầu gia gặp kiếp nạn lớn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời."
Hai người ch ảy nước mắt ròng ròng, những khách đến thăm cũng sụt sịt mà trấn an một phen, rồi vội vàng rời khỏi.
Giang thị mời nữ nhi vào nhà, mệt mỏi nói với người gác cổng: "Nếu có khách mới tới, chỉ nói Hầu gia cần dưỡng bệnh, khuyên bọn họ quay về đi."
Người gác cổng tuân mệnh.
"Nương, cuối cùng là phụ thân bị sao vậy?" A Ngư đỡ cánh tay mẫu thân, nghẹn ngào hỏi.
Giang thị không muốn để để nữ tế thấy trò cười, nén nước mắt nói: "Chân phụ thân con...Tóm lại bây giờ tâm trạng không tốt, động một tí là nói lời ác ý đả thương người khác, chờ xíu nữa gặp mặt, nếu như ông ấy lại tức giận, con và Thủ đừng để trong lòng, chờ một lúc ông ấy tĩnh tâm lại thì có lẽ sẽ không như vậy nữa đâu."
A Ngư nghe không nổi nữa, đau lòng quá.
Từ Tiềm ôm nữ nhi, nhìn tiểu thê tử và nhạc mẫu khóc thành dòng sông, tâm trạng hắn cũng cực kỳ nặng nề.
Giang thị dẫn cả nhà nữ nhi vào nội thất.
Tào Đình An vẫn nằm trên giường như cũ, tối hôm qua là hình dạng gì thì bây giờ là hình dạng đó, không cho hạ nhân giúp ông rửa mặt thay xiêm y, tóc tai hỗn độn, cằm ông vừa đen lại vừa có râu ria lún phún, nhìn giống như một người điên.
"Phụ thân..." Phụ thân cao lớn oai phong lại biến thành như vậy, tim A Ngư đã nứt làm đôi, quỳ bên cạnh giường mà khóc lên.
Giang thị kinh hồn bạt vía mà nhìn trượng phu.
Lông mày Tào Đình Anh giật giật, nhìn ngoại tôn nữ trong lòng Từ Tiềm, lại nhìn thấy nữ khi khóc lóc thương tâm, ông dường như cũng đang ngấm ngầm chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được bản thân, cầm cái gối đập mạnh xuống đất: "Ngươi cũng cút đi! Người với nương ngươi đều giống nhau, khóc lóc khiến ta chết thì các ngươi mới vui đúng không! Biến, cút hết cho ta!"
Cơn giận như sấm sét, mới vừa mở miệng đã dọa Nguyễn Nguyễn khóc thét, ngửa đầu gào khóc.
Ngay cả nữ nhi và ngoại tôn nữ cũng không có cách giúp phu quân khôi phục tính tình, lòng Giang thị như đã chết, vừa khóc vừa kéo nữ nhi và nữ tế ra ngoài.
Nguyễn Nguyễn khóc vô cùng lớn, A Ngư cũng khóc tới nỗi không ngẩng đầu lên được.
Từ Tiềm để nhạc mẫu chăm sóc thê tử và nữ nhi, hắn trầm mặc mà quay lại nội thất.
Từ Tiềm nhìn nam nhân không hề còn oai phong như xưa trên giường, mặt không chút thay đổi mà nói: "Tiếc cho người tự xưng là anh hùng, vậy mà không ngờ người còn không bằng cả thủ hạ tàn phế của mình, tướng sĩ bị đứt tay gãy chân ta đã thấy rất nhiều, nhưng người giận chó đánh mèo mắng chửi thê tử và nữ nhi như người là người đầu tiên ta thấy."
Tào Đình An trợn tròn mắt: "Ngươi dám mắng ta?"
Từ Tiềm cười lạnh: "Ta chỉ mắng người nên mắng thôi."
Tào Đình