Tác giả: Vân Phi Mặc
Trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Diệp Nhi đẩy xe mía cùng hạt dẻ xuất phát đi về phía chợ. Lúc nàng đến, trên đường đã có không ít người ở bày hàng.
Lúc nàng đến gần, người bán hàng rong chung quanh đều không khỏi nhìn Lâm Diệp Nhi, không ít người trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn tiểu cô nương gầy nhỏ kia, thế nhưng lại có thể đẩy chiếc xe chở đầy đồ như thế kia.
Lâm Diệp Nhi tìm nơi trống trải, đem cây mía dựng thẳng lên dựa vào xe, lấy bông đắp lên thùng ra, một mùi hương mê người tràn ngập trong không khí. Nam nhân trung niên đang bày quán bên cạnh không nhịn được hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi đang bán cái gì vậy?" Nói, lại hít lấy hít để mùi hương thơm ngào ngạt kia.
Lâm Diệp Nhi cười nói: "Đây là hạt dẻ."
Lúc này đây, Lâm Diệp Nhi không có chuẩn bị xào hạt dẻ, xào hạt dẻ một mình nàng làm không hết bởi quá nhiều việc. Xào hạt dẻ hương vị cũng không kém, Lâm Diệp Nhi trước đó ở trong không gian dùng linh hỏa hấp chín, sau đó để vào thùng gỗ, chung quanh thùng gỗ bọc vải bông, bảo trì độ ấm của hạt dẻ.
Lâm Diệp Nhi từ thùng gỗ lấy một hạt đưa cho nam nhân trung niên, người nọ dừng lại một chút rồi cũng nhận lấy, lột một viên để vào trong miệng, đôi mắt sáng ngời, liên tục nói khen ngợi.
"Ăn ngon, ăn ngon."
Người chung quanh cũng bị kia mùi hương kia thức tỉnh trùng ham ăn, lại nghe thấy nam nhân khen không dứt miệng, đối với chủ quán hỏi: "Tiểu cô nương, thứ này bán thế nào?"
"Mười lăm văn một cân."
Nghe được giá này, không ít người trong lòng giật mình, tò mò thứ gì lại quý đến như vậy.
Trước hết nam nhân trung niên được ăn thử hạt dẻ kia không chút do dự mua một cân, người chung quanh thấy vậy, không ít người cũng động tâm, nhưng cũng nhiều người ôm thái độ xem xét.
Lâm Diệp Nhi mặt khác lấy ra một chén hạt dẻ nhỏ, "Các vị thúc thúc bá bá, có thể nếm thử trước, ăn không thu tiền."
Một chén nhỏ thử ăn hạt dẻ, lập tức đã bị người đoạt xong, người ăn qua, không có một người nào nói không