Tác giả: Vân Phi Mặc
"Không tồi, làm vài món ăn cho chúng ta xem."
Cái ý tưởng này được mọi người nhất trí tán đồng.
Lâm Diệp Nhi nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, đem ánh mắt nhìn về phía Uông chưởng quầy.
Uông chưởng quầy không có lý do cự tuyệt, trong lòng có chút lo lắng lại có chút chờ mong, "Cô nương, nếu là không chê thì có thể dùng phòng bếp của chúng ta."
"Hảo."
Lâm Diệp Nhi cùng đám người Uông chưởng quầy đi vào sau bếp, không ít thực khách cũng đi theo qua đi nhìn một cái. Phòng bếp là nơi quan trọng, theo lý không cho người ngoài tiến vào, hôm nay tình huống đặc thù, không ít thực khách đứng chờ ở sân ngoài của phòng bếp.
Lâm Diệp Nhi ở trong phòng bếp, nhìn thoáng qua, trong phòng bếp cũng có nguyên liệu nấu ăn, lấy món ăn thôn quê là chủ, nhưng thật ra cũng có rau xanh, củ cải, thịt heo, gia vị cũng có được hành tây. Gừng cùng tỏi, hai dạng khác biệt này thì không cần suy nghĩ.
Uông chưởng quầy đã cùng nhóm đầu bếp nói sự tình đại khái, trong đó một người nam nhân cao lớn thô kệch đã đi tới, chỉ vào một cái nồi trống không, "Ngươi dùng cái kia đi."
Lâm Diệp Nhi theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy một cái nồi ở góc bếp. Lâm Diệp Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.
Lâm Diệp Nhi thấy bọn họ đứng ở một bên nhìn, quay đầu đối với Uông chưởng quầy nói: "Ta nấu ăn không thích có người ở một bên nhìn."
Uông chưởng quầy minh bạch ý tứ nàng, gật gật đầu đối với nhóm đầu bếp, mọi người đều đi ra phòng bếp. Chờ sau khi bọn họ đi ra, cửa lớn phòng nghe một tiếng đóng cửa.
"Nha, đây là không cho người khác nhìn." Trong đó một người thực khách nhìn đầu bếp của tửu lầu đi ra, cười nói.
Những đầu bếp đó tuy rằng không có châm chọc mỉa mai, nhưng ánh mắt nhìn nàng, cũng có thể nhìn ra bọn họ trong mắt đối nàng coi khinh, không để bụng.
Lâm Diệp Nhi sau khi bọn họ đi rồi, cũng không