Tác giả: Vân Phi Mặc
"Vị tiểu cô nương kia, sẽ không ở bên trong khóc nhè đi." Nửa ngày không có nghe được động tĩnh, có người trêu ghẹo nói.
"Ai nha, ta như thế nào liền tin tưởng một cái tiểu cô nương nói đâu. Cô nương nhìn kiểu gì cũng không giống người sẽ xuống bếp a."
Mấy người ngồi chờ không có việc gì làm, một đám thảo luận từ nàng nấu có ngon hay không thành nàng nấu ăn có được hay không luôn (bó tay -.-).
Thẳng đến khi mùi thơm ngào ngạt bay ra từ trong phòng bếp.
Mọi người tức khắc đều ngậm lại miệng, không nói chuyện nữa.
"Oa, đây là mùi gì vậy, thơm quá."
"Thơm quá a."
"Nàng rốt cuộc làm thứ gì, câu nhân như vậy."
Uông chưởng quầy đứng ở ngoài cửa, trong lòng cũng thực kinh ngạc. Hắn cái gì cũng không nói, an tĩnh đứng ở một bên chờ, ai cũng không biết hắn lúc này trong lòng suy nghĩ cái gì.
Lâm Diệp Nhi cũng không biết người đang nói bên ngoài, bởi vì mùi vị câu nhân bay ra kia, một đám ngo ngoe rục rịch.
Lúc này, cá đã ướp không sai biệt lắm.
Trước khi cho cá vào nồi, nàng cho gừng xắt nhỏ cùng hành thái nhét vào thân cá. Sau đó bỏ vào trong nồi hấp khoảng mười phút.
Trong lúc đợi, Lâm Diệp Nhi bắt đầu xử lí món đồ chua xào thịt, đồ chua cắt nhỏ đều nhau thành miếng giống như thịt, thịt được xào trước, cho một chút rượu để tăng vị, chờ thịt sắp chín, thả đồ chua cùng hành vào, đảo một lát, như thế món này sẽ càng thêm ngon miệng, cho đến khi mùi hương bay ra, là đã có thể hạ nồi.
Bên kia cá vẫn còn đang hấp, Lâm Diệp Nhi lấy ra một chén cơm, này cơm mới vừa chưng xong. Cơm chiên tốt nhất là cơm qua đêm, trải qua thời gian một đêm, hơi nước trong cơm sẽ bay hơi, dễ làm hơn. Như vậy sau khi cơm chiên xong, hạt sẽ không bị dính vào nhau.
Nơi này không có cơm qua đêm, Lâm Diệp Nhi đành phải vận dụng một chút pháp thuật, sử dụng phong thuật, trực tiếp thổi khô cơm.
Cùng lúc đó, người ở