Phía Bắc Phong Liên Quốc
Một ngày nắng đẹp
Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu khiến lòng người mát rượi, ánh nắng mặt trời như soi rọi cả trần thế, chúng tung tăng nhảy múa trên bãi cỏ xanh dài dằn dặc
Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp ấy đang ngắm nhìn vẽ đẹp hùng vĩ của đất mẹ. Vương Dạ Nguyệt năm nay vừa tròn 13 tuổi. Đặc biệt, hôm nay lại là ngày sanh thần của cô. Cô bé vô tư đung đưa người, cất tiếng hát.
Ríu rít
Tiếng hát líu lót như hòa cùng tiếng chim, tạo nên một bản hòa tấu đặc sắc
"Nguyệt"
Tiếng gọi nhẹ nhàng ấy, chính là giọng nói của mẹ cô. Người đối với cô là quan trọng nhất. Vương Dạ Nguyệt xoay người, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Mẹ cô đưa tay xoa đầu cô
"Hôm nay là ngày đặc biệt, mẫu thân có một thứ muốn tặng con"
Mẹ cô lấy ra một cây trâm đưa cho cô. Vương Dạ Nguyệt cầm lấy mà nâng niu, cô bé lần đầu được tặng một thứ quý giá như thế.
"Mẫu mẫu, nó trông rất đẹp...thế nhưng giá của nó chắc là cao lắm..."
Vương Dạ Nguyệt trong lòng nửa vui nửa không, cha cô chỉ là một thợ săn, mẹ cô thì ở nhà dệt vải đem ra chợ bán. Họ lấy đâu ra tiền mà mua cho cô thứ này? Ánh mắt cô bé thoáng chút bối rối. Thấy vậy, mẹ cô liền mỉm cười, lấy cây trâm từ tay cô mà cẩn thận cài lên mái tóc đen tuyền ấy.
Dạ Nguyệt toát ra vẻ đẹp tuy nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sức hút. Nếu có thể, bà muốn đôi mắt con bé vẫn mãi hồn nhiên như thế, không dính líu vào những thứ phàm tục của thế gian
Vương Dạ Nguyền đưa tay sờ thử vào cây trâm trên đầu mình, mỉm cười vui vẻ. Cô nắm tay mẹ, họ cùng nhau trở về nhà
Đêm hôm ấy
Ánh trăng thật đẹp, thứ ánh sáng yếu ớt ấy như đưa cảnh vật trở nên thơ mộng. Mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng trò chuyện của gia đình Vương Dạ Nguyệt. Họ đang đứng bên ngoài ngắm nhìn