" Dạ Nguyệt cô nương, cô không sao chứ. Xin lỗi vì bọn ta đến trễ!"- Nhã Tịnh nắm lấy tay Dạ Nguyệt, trong lòng không khỏi lo lắng.
Trương Liêu Vũ lên tiếng bênh vực:" Là do Di Giai cứ giữ bọn ta lại. May bây giờ con bé đã ngủ rồi."
Nhìn sắc mặt của Trương Liêu Vũ mà nàng không nhịn được cười. Nhìn hắn như một ông bố vụn về chăm con vậy...
" Ngày đầu làm bố cực nhỉ, Vũ Vũ?"- Dạ Nguyệt không nhịn được mà trêu hắn, điệu cười đầy tính gợi đòn của nàng làm hắn đỏ cả mang tai.
Gì mà Vũ Vũ chứ!
Nàng ta vẫn còn trêu ta chuyện hôm đó đây mà!
Nói đến từ "làm bố", Nhã Tịnh lại nhớ đến cảnh Di Giai ôm chầm lấy nàng và Liêu Vũ, gọi cả hai là "mẫu thân", "phụ thân". Lúc đó Liêu Vũ cũng "diễn" mà đưa tay qua eo nàng như vợ chồng cưới đã lâu. Cảnh đó làm hai má nàng ta ửng đỏ.
Thật trêu người mà...
" Nguyệt Nhi, chuyện hôm nay là do bọn Trịnh Hỏa Điều và Lư Văn Sâm làm sao?"
" Vâng, còn có cả Tư Trúc và Lan Anh nữa."- Dạ Nguyệt nhíu mày. Không ngờ bọn chúng lại độc ác đến như vậy. Rõ là đang muốn hủy hoại thanh danh của nàng đây mà.:" Lần đầu là bọn Trịnh Hỏa Điều muốn hạ độc con bằng độc tố của cây Cần Độc, lần thứ hai là người của ả ta bỏ Hợp Hoan Toán vào li trà mà Tâm Luyến đã chuẩn bị cho con."
Nhưng cũng nhờ chúng bức dây động rừng mà ta có cơ hội lột mặt nạ chúng...
Cùng một lúc khử cả hai bên chống đối, quá hời còn gì!
Nguyệt Nhi...
Ta như vậy mà không bảo vệ được cho con...
Mặc Ảnh có chút đau buồn, ôm chầm lấy Vương Dạ Nguyệt:" Ta xin lỗi..."
Đôi mắt vô hồn lúc nãy của nàng dần sáng hơn, nàng dịu dàng ôm lấy sư phụ mình:" Người đừng lo. Ta có thể giải quyết được chuyện của mình."- nàng dần buông tay.
Tội ác của các ngươi, ngày mai sẽ được làm sáng tỏ.
Cứ chờ đi...
"
Ban đầu Nhã Tịnh ta âm thầm chúc phúc cho hai người, nhưng đêm qua Mặc Ảnh đại nhân lại gọi tên Tuyết Băng Tâm.