Bỗng chốc tên Lãnh Kì Minh ấy khóc nất lên, ôm lấy mẫu thân mình là Huệ Di mà cầu xin:" Mẫu hậu...người hãy nói giúp Phàm Nhi với..."
" Ta không muốn truyền lại ngôi vị thái tử cho tên vô dụng đó..."
Tuấn Tú tính tình hiền lành, nghe những lời này lại có chút đau lòng.
" Chí ít, tên vô dụng đó đã thắng ngài trên võ đường."- Dạ Nguyệt nhếch môi
Dám bắt nạt người của nàng.
Đúng là thứ không biết trời cao đất dày!
Câu nói này của nàng ta lại khiến hắn câm nín, riêng Tuấn Tú thì nhìn nàng không chớp mắt.
Quả là sư phụ ta...
Không những thông minh, thực lực tốt mà còn giảo hoạt nữa...
" Hoàng thượng, xin người hãy tha cho Phàm Nhi, nó chỉ nhất thời hồ đồ..."
Đến nước này, Huệ Di đành phải lên tiếng cầu xin, ánh mắt nàng vừa tha thiết vừa chua xót...
Lãnh Kì Minh không mấy bận tâm, hắn sai người dẫn Dạ Nguyệt đến cung dành cho khách quý nghỉ ngơi rồi cũng quay người rời đi.
...
" Nguyệt Thiền cô nương cần gì cứ gọi cho nô tì."
Dạ Nguyệt gật đầu, nha hoàn ấy lẳng lặng lui xuống.
" Dạ Nguyệt nhà ngươi chưa gì mà đã làm loạn rồi."- Hắc Khuyển ngáp dài một hơi
Nàng ta chỉ cười nhạt, rót trà vào chén rồi uống một ngụm.
Quả là khách quý của hoàng cung...
Trà này cũng thuộc loại thượng hạng a...
" Nếu người tên Lam Diệp Băng đó mà là mẫu thân ruột của ngươi, chắc ngươi lật tung nơi này lên mà làm loạn mất..."- Hắc Khuyển chóng càm, tỏ vẻ chán chường.
Hắn biết rõ tính nàng ta...
Nha đầu độc ác này dễ gì buông tha cho kẻ khác như vậy!
"
Rầm
Cánh cửa phòng mở toang ra.
" Nguyệt Thiền cô