Tuấn Tú hít một hơi thật sâu rồi đi theo sau nàng.
Phụ hoàng đã căn dặn hắn phải cố gắng giữ nàng ta ở lại.
Có Nguyệt Thiền cô nương, triều đình sẽ không sợ bọn Hắc Sát ấy nữa!
Hắn dẫn nàng đi khắp cả hoàng cung với vẻ mặt hào hứng, cứ như hắn đang dẫn nàng đi hội chợ vậy.
Nơi nào trong cung cũng được thiết kế nguy nga, lộng lẫy. Nơi này chẳng kém gì so với phủ của Huyền Chi Tử...
Thấy Dạ Nguyệt mãi không nói gì, hắn mạnh dạn hỏi nàng:" Nguyệt Thiền cô nương, tại sao cô nương lại muốn giấu mặt? Nhan sắc của cô nương...."
Hắn ngập ngừng một chút rồi quyết định nói tiếp
" Nhan sắc của cô nương nghiêng ngước nghiêng thành như vậy, không phải xấu xí như cô nương đã nói, vậy tại sao..."
Hắc Khuyển nằm trong không gian linh thú mà cười muốn lộn ruột...
Gì mà nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành?
Các ngươi bị khiếm thị sao?
Dạ Nguyệt nghe được tiếng lòng của Hắc Khuyển, nàng khẽ nhíu mày, dùng tâm linh truyền âm nói chuyện với hắn.
" Hắc Khuyển ngươi không được khen, ganh tị sao?"
" Hừ! Cơ thể ta ở dạng người cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành chẳng kém gì ngươi đâu!"- Hắn đắc ý :" Các nữ thần thú gặp ta phải sếp hàng cả đấy!"
Dạ Nguyệt nghe vậy bật cười thành tiếng.
" Ngươi cười gì chứ? Dám chế giễu ta?"
Nha đầu chết tiệt, ngươi cũng chỉ có chút nhan sắc...
Tuấn Tú thấy nàng cười tươi như vậy, sợ bản thân đã đắc tội.
" Nguyệt Thiền cô nương nếu không muốn nói thì ta..."
Dạ Nguyệt chợt nhớ rằng bên cạnh nàng còn có hắn, nếu cứ như vậy sẽ bị xem là dở người mất.
" Không đâu. Ta không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như ngài nói đâu. Chỉ là đây không phải gương mặt thật của ta, thứ này đều dùng thuốc tạo thành, sau một khoảng thời gian sẽ biến mất