...
Sau khi Huệ Di quay trở về phòng.
Bà ta vẫn còn một chén sâm bổ lượng làm dư, xem như phần thưởng cho bản thân mình mà một hơi uống hết sạch.
Nguyệt Thiền...
Hôm nay xem ra ngươi không thoát được rồi...
Chút nữa ta nhất định phải báo tin mừng cho con trai ta biết. Mấy ngày nay nó mất ăn mất ngủ, tự giam mình trong phòng cũng vì chuyện này.
Ngươi cũng là kẻ mạnh, nhưng mạnh thế nào cũng không thoát được du͙ƈ vọиɠ tận sâu tâm trí ngươi...
"
Một lúc sau
Cả cơ thể bà ta nóng hừng hực, cả chân tay run rẫy, đầu óc quay cuồng. Nhiều thứ cảm xúc cứ thế lâng lâng trong lòng bà ta...
Chết tiệt...
Chuyện này là thế nào?
Cảm giác này...không lẽ ta bị bỏ thuốc rồi?
"
Rầm
Cánh cửa phòng bà ta bỗng bị đẩy ra.
Những tên bà ta thuê để giở trò xấu với Vương Dạ Nguyệt đều bị đánh ngất, trói bằng dây thừng.
Dạ Nguyệt lạnh nhạt bước vào.
" Nguyệt Thiền.....tại sao ngươi...."- Huệ Di như không tin vào mắt mình, bà ta lấy tay bấu vào người mình để giữ tỉnh táo.
Hơi thở ngày càng nặng hơn.
" Rõ ràng thuốc đã bỏ vào chén của ngươi....!"
Dạ Nguyệt cười thâm độc, nhưng vẫn giữ yên lặng.
Huệ Di nhìn thấy nàng ta đắc ý lại càng tức.
" Ngươi cứ chờ đấy cho ta! Dám bỏ thuốc vào người của hoàng tộc, xem hoàng thượng sẽ xử tội ngươi ra sao..."
Ý cười trong mắt nàng ta lại đậm hơn.
" Hoàng thượng..."
"
" Người cũng đã nghe rõ rồi chứ?"
Lãnh Kì Minh với đôi mắt thất vọng từ đằng sau cánh cửa bước ra.
Lúc nãy, hắn từ xa đã nhìn thấy Huệ Di bưng một chén gì đó đến phòng Nguyệt Thiền. Khi rời