" Nàng ấy đã nghỉ ngơi rồi. Đa tạ Tâm Luyến đại nhân quan tâm!"
Hắn vẫn cười hiền từ.
Nhưng nụ cười lại đủ làm ớn lạnh kẻ khác...
Chu La Kì tính tình thẳng thắn, bản thân hắn cũng không thích vòng vo, nói giảm nói tránh như Trương Tâm Luyến. Hắn cùng Tôn Hữu Thiên đồng lòng.
" Bây giờ sống chết đồ đệ của ngài, ngài không bận tâm ư?"
Và cả hai đều nhìn nhau...
Có chút mắc cười.
Vương Dạ Nguyệt giới thiệu Tôn Hữu Thiên làm bằng hữu với Chu La Kì quả là quyết định đúng. Tính cách bọn họ giống nhau y hệt.
" Các vị đã lo cho Nguyệt Nhi thay ta, ta cần thiết sao?"
" Ngài!"- Trương Tâm Luyến tức giận, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay đập xuống bàn.
Đôi mắt Mặc Ảnh vẫn chẳng hề lung lay...
Hắn lại trở nên vô tình thế sao?
Huynh đệ lúc trước của ta....lại thay đổi đến mức ta không nhận ra được nữa.
Huyền Chi Tử nhìn hắn, quá đỗi thất vọng.
Hắn bình thãn như vậy cũng có cái lí của nó.
Lúc trước, Bạch Cố Vương đã từng đến thăm hỏi hắn. Hắn cũng biết rằng đó là sự cảnh cáo nhẹ vì đã làm Vương Dạ Nguyệt đau lòng.
Hắn tin Bạch Cố Vương sẽ bảo vệ nàng ta...
Nếu Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện, thì bây giờ mạng hắn chắc gì đã còn.
" Trương Tâm Luyến đại nhân rất hận ta đúng chứ?"
Hắn bình thãn như không.
Bầu không khí lúc này căng thẳng đến đứt cả dây...
Trương Tâm Luyến phì cười, sắc mặt hắn lạnh tanh.
" Đúng vậy. Ta rất muốn một đao gϊếŧ ngươi..."
" Tuy nhiên, gϊếŧ