"Tại hạ Vương Dạ Nguyệt. Rất hân hạnh."
Cô nương này....
Tuy nguyên khí đã được giấu bớt, nhưng uy phong của cô ấy không thể xem nhẹ được...
Khí thế toát ra từ con người này bễ nghễ trời đất, vừa lạnh nhạt mà vô tình.
Trương Liêu Vũ cười cao hứng. Ai nói chuyện với hắn cũng thêm phần nịnh nọt, khen ngợi, lấy lòng hắn. Nhưng nhìn hai người này, họ vô cùng bình thãn. Riêng vị cô nương này lại kiệm lời đến lạ...
Người mà Bạch Cố Vương bảo là tĩnh lặng như nước chắc là Mạc Ảnh các hạ.
Còn vị cao ngạo, tung hoàng thiên hạ... chính là Vương Dạ Nguyệt cô nương đây?
Ở gần hai người này, hắn lại càng muốn trò chuyện. Họ không vô vị như những tên quan lại lúc nãy!
Tư Trúc thấy Vương Dạ Nguyệt nói chuyện không biết điều độ, cứ nghĩ Trương Liêu Vũ đại nhân sẽ tức giận, liền châm dầu thêm vào lửa
"Dạ Nguyệt cô nương còn trẻ tuổi, ăn nói thiếu kính ngữ, còn hồ đồ, Trương Liêu Vũ đại nhân đừng để bụng."
Tư Trúc cười hiền dịu nhìn Vương Dạ Nguyệt.
Kinh tởm!
Vừa đổ dầu vào ta, vừa lấy lòng Trương Liêu Vũ đại nhân. Một mủi tên trúng hai con nhạn
Tư Trúc phu nhân thật cao tay a...!
"Thứ xuất thân thấp kém mà nghĩ mình là phượng hoàng, ngươi còn không mau xin lỗi Trương Liêu Vũ đại nhân."- Bùi Châu nhân cơ hội lên tiếng, nàng ta muốn trã đũa chuyện hồi sáng. Bàn tay ấy vẫn còn đau
Có lẽ ta đã nhẹ tay rồi...
Vương Dạ Nguyệt nhếch miệng cười.
"Ngươi là kẻ nào mà lại vô lễ với Dạ Nguyệt các hạ như vậy?"
Trương Tâm Luyến thường ngày ít nói, nhưng khi thấy Dạ Nguyệt cô nương chịu bất bình liền lên tiếng.
Trương Liêu Vũ và Trương Lục Thất đứng cạnh mà có chút ngạc nhiên. Trương Lục Thất cười nhạt. Dạ Nguyệt cô nương là khách quý của hoàng tộc, sau trận chiến với Kình Phong tướng quân, thanh danh của cô ta đã lan rộng đến Tần Chi Viên. Ai cũng muốn lôi kéo về làm