"Thần không sao, chỉ là lời lẽ của thần không hay, Bùi Châu cô nương chỉ có ý nhắc nhở."
Trương Tâm Luyến bị lời nói của nàng làm cho ngạc nhiên.
Rõ ràng bọn họ sỉ nhục nàng ta như vậy...
Hắn khẽ nói nhỏ với Vương Dạ Nguyệt :" Ngươi...làm như vậy được sao?"
Cậu ta lo lắng cho người khác giống như một đứa trẻ vậy
Dạ Nguyệt mỉm cười, gật đầu.
Thật hết cách!
Đẹp thật...
Bạch Cố Vương cảm thán, một nụ cười làm chao đảo lòng người, vừa có chút ma mị, vừa quyến rũ. Người ta bảo phụ nữ thông minh như trà, phụ nữ đẹp như rượu. Hai thức uống này kết hợp với nhau thì thật không hay, nhưng phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp lại rất cuốn hút a...!
"Dạ Nguyệt cô nương có việc gì cứ nói thẳng, không cần sợ mất lòng!"
Bạch Cố Vương bước đến gần Dạ Nguyệt, lên tiếng bên vực
Kẻ duy nhất ta cần cảnh giác chỉ có ngươi...
Ngươi ở ngoài chắc cũng xem được kịch hay!
Đến cả Bạch Cố Vương đại nhân cũng lên tiếng thay cho Vương Dạ Nguyệt các hạ, hoàng thượng và Trương Liêu Vũ cũng bảo vệ cô ta, nếu không mau lấy lòng ả thì chuyện năm xưa mà phơi bày, ta khó thoát án tử. Dạ Nguyệt không ra tay thì cũng có người đứng ra giúp đỡ
"Bạch Cố Vương đại nhân nói rất đúng, lúc trưa, ta có nghe tin rằng Tư Trúc phu nhân dẫn người đến phá đám Dạ Nguyệt các hạ, nếu cô nương cứ nhún nhường thì họ sẽ càng làm càn."
Trịnh Hỏa Điều lên tiếng, theo sau hắn là Lư Văn Sâm cũng tán thành
Kẻ làm càng sau lưng ta không phải là các ngươi hay sao?
Lại còn dám ở đây giả đò bênh vực ta!
"Có chuyện đó nữa sao?"
Hoàng thượng tức giận, thể hiện rõ vẻ mặt không vui:" Kình Phong tướng quân, khanh giải thích việc