"Đồ đệ của ta không cần vì những kẻ đó mà bẩn tay!"- Mặc Ảnh thật sự tức giận, dáng vẻ phong lưu, nho nhã tan biến sau màn nước xanh thẩm...
Huyền Chi Tử đứng dậy, cho gọi vài tên quan cận thần của hắn, ra lệnh ngầm điều tra về hai tên quan lộng thần. Chúng cuối đầu nhận lệnh rồi rời đi, hứa sẽ báo cáo kết quả sớm nhất...
"Muội có muốn ra ngoài cung đi dạo không?"
...
Trên phố đông người tấp nập
Cả ba đã lẻn thành công ra ngoài thành,hần không biết quỷ không hay...rằng hoàng thượng đã biến mất!
"Huyền huynh...như vậy có ổn không?"
"Hahaha...lúc nãy trước khi đi, ta đã để mảnh giấy trên bàn rồi!"
Huyền Chi Tử ngắm nhìn kĩ bộ hắc y phục cả ba đang mặt. Cứ trông như đám lính đánh thuê hay bọn ninja đang ẩn thân đi làm nhiệm vụ ấy!
" Muội ra ngoài lúc nào cũng ăn bận như thế này sao?"
Vương Dạ Nguyệt gật đầu thay cho lời đồng ý:" Hành động cũng dễ dàng hơn!"
Chật!
Hành tung của cô nương này đúng là thần bí a..
Chỉ tiếc là, Dạ Nguyệt của chúng ta nhan sắc động lòng người, xinh đẹp, thông minh lại thu hút. Vành nón này lại che đi tất cả...
Huyền Chi Tử có chút tiên tiếc:" Nếu muội không khoác y phục bí ẩn này, biết đâu sẽ có nhiều công tử bị thu hút à nha..."
Mặc Ảnh lườm hắn thay cho câu :"Ngươi ít nói một chút!"
Hai người này lại bắt đầu rồi...
"Huyền huynh ứng biến nhanh như vậy, có phải cũng thường trốn ra ngoài không?"- Vương Dạ Nguyệt bắt bài, tinh ranh, giảo hoạt
Huyền Chi Tử như