Trước mắt bọn họ là một đám người, trang phục kì lạ, trên người chúng đầy hình xâm trổ, có vác theo nhiều vũ khí. Một trong số đó đang bắt giữ cô bé gái. Còn người phụ nữ ngồi bệch ra đằng kia lại mặc đồ đầu bếp của hoàng cung. Thường thì đầu bếp chỉ cần chuẩn bị đồ ăn theo thực phẩm mà triều đình cấp cho, qua kiểm duyệt trước, làm gì có việc đi ra ngoài mua nguyên liệu?
Chắc đây là con của vị cô nương đó...
Bọn chúng muốn làm gì chứ?
Huyền Chi Tử định xông lên tẩu cho bọn chúng một trận thì bị Vương Dạ Nguyệt ngăn lại:" Huyền huynh, không được khinh suất, đứa trẻ đang còn trong tay bọn chúng, huynh ra đó chẳng khác gì nộp mạng cả!"
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà Dạ Nguyệt lại bình tĩnh như vậy..
"Giao cho cô tí việc mà làm cũng không xong! Cô không lo cho tính mạng của con gái hay sao?"- Một tên trong đó lên tiếng, chúng kề giao sát cổ đứa bé, khiến cô bé khóc nất lên, mặt sợ hãi...
Cảm giác này...
Thật giống với lúc đó...
Ta đã không thể bảo vệ được mẹ của ta...
Ta cũng đã lo sợ đến mặt trắng bệch như vậy!
"Ta nói, ta nói! Ngươi hãy thả con gái ta ra!"
"Hừ! Đúng là phiền phức!"- Bọn chúng đẩy cô bé lao thẳng về phía mẹ mình. Cô bé sợ hãi lao thẳng vào lòng người mẹ, ôm chặt lấy, không dám mở mắt.
"Hai tên ma thuật sư đó là người như thế nào?"- Một tên cầm phi tiêu, lớn giọng quát tháo
"Chúng có mạnh cỡ nào thì làm sao bằng tên Chu La Kì mà chúng ta vừa bắt giữ chứ?"- Tên này trông như tên cầm