Tên lính một tay cầm đuốc, tay sờ lên bề mặt đá. Bỗng chốc hắn lại cảm thấy kinh hoàng, bàn tay hắn như xuyên qua mặt đá....
"Chuyện này là sao?!!"
Trong lúc đó, Vương Dạ Nguyệt vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Nàng lâu rồi mới có giấc ngủ tốt đến vậy. Trong mơ, nàng đang cùng mẫu thân vui đùa trên cánh đồng cỏ xanh bát ngát. Cảnh tượng thơ mộng khiến nàng mãi đắm chìm.
Dạ Nguyệt khoác tay, ôm chằm lấy mẫu thân
"Nguyệt Nhi sẽ không bao giờ rời xa người..."
"Không bao giờ!"
Vẻ mặt nàng ta lúc này dịu dàng vô cùng. Khiến Bạch Cố Vương mãi không rời mắt.
Mơ thấy gì mà lại vui như vậy...?
Nàng ta lúc nào cũng lạnh nhạt vô tình. Ấy thế mà lúc này lại hiền từ, gần gũi, nàng như trở thành một con người khác vậy.
Hắn ta trước giờ chưa từng đối xử với ai như vậy...
Nàng ta là người đầu tiên...
Bạch Cố Vương đưa tay vuốt những sợi tóc con ra hai bên. Gương mặt hắn thể hiện nhiều nét yêu chiều, nhẹ nhàng mà hắn tin rằng Trương Liêu Vũ có thấy cũng cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Một giấc mơ mãi không có thật...
Chu La Kì mơ màng mở mắt dậy. Thấy gia đình hắn đều đang ngủ ngon giấc, hắn không nỡ đánh thức, dù hắn biết quân địch đã kéo đến nơi.
" Ngươi bình thãn như vậy. Có kế sách gì sao?"
" Không hẳn."- Bạch Cô Vương ung dung nói. Hắn không muốn đánh thức Dạ Nguyệt dậy. Vì cảnh tượng đẹp trước mắt, hắn không nỡ...Nhưng một tay gϊếŧ chết bọn chúng không phải là không thể. Hắn chỉ không muốn gây ra tiếng động lớn.
Nhìn hắn ta chẳng có chút mảy may run sợ, Chu La Kì càng có thêm khí thế.
"Này! Ta biết các ngươi ở trong đó! Mau ra khỏi hang!"
" Không thì đừng trách ta đây..!"- Một tên vừa được phong chức, cầm đầu binh lính, hung hãn lên tiếng
"Chật! Cũng nên ra