"Nhưng đó không phải đi là con nít thôi sao?"- Vương Dạ Nguyệt thắc mắc
"Nếu lời nói từ một trưởng công chúa, là ngươi, ngươi có cân nhắc không?"-Mặc Ảnh liền xoay người bước đi
Gì chứ?
Người con gái lúc nảy mà ta cứu là trưởng công chúa ư?
Vương Dạ Nguyệt cau mày
Hèn gì sư phụ lại muốn rời đi ngay. Trưởng công chúa là cô con gái được sủng nhất trong tam công chúa. Cha của cô bé là Hoàng Thái Cực, vô cùng tàn độc, nhưng lại cưng chiều cô bé hết mực. Chỉ có điều là hắn luôn cấm vận nàng ta trong cung, không muốn con gái mình dính liếu đến vương triều phân tranh bên ngoài. Vì tò mò nên nàng ta trốn ra ngoài chơi, bị cha phát hiện, sai người tìm công chúa về
Ngẩm lại càng thấy đúng
Nếu là ta, ta cũng làm vậy
Có lẽ sư phụ sợ rằng, cô công chúa bé bỏng ấy tâu lên vua cha, bảo rằng nàng thấy được một dị nhân, muốn đưa ta về chơi với nàng thì thảm. Hắn cưng chiều công chúa như vậy, thứ gì hắn cũng sẽ đoạt về cho con bé. Có thể vùng quê này không mấy ai xem trọng dị nhân, nhưng biết đâu bọn khốn triều đình thì nghĩ khác.
Muốn bắt ta phục vụ cho quân đội của chúng.
Là ta sơ ý, không nhận ra đó là công chúa
"Thế chúng ta sẽ đi đâu?"
"Tần Chi Viên"
Tần Chi Viên? Đó không phải là phía Nam Phong Liên Quốc sao?
Đến nơi đó cũng tốt, nàng từng nghe rằng vị vua cai trị ở phía Nam là người rất anh minh, một vị vua tốt, luôn lo nghĩ cho bá tánh nhân dân. Nếu được đầu quân, ta thà là quân của Tần Chi Viên còn hơn là quân của Sa La Cát.
Nhìn thấu tâm tư của Vương Dạ Nguyệt, thấy nàng cứ trầm ngâm suy nghĩ,Mặc Ảnh hắn khẽ nhếch môi, đặt tách trà