Vương Dạ Nguyệt bị Mặc Ảnh làm cho bậc cười, càng nguy hiểm thì càng thú vị chứ.
Nếu đã sợ nàng đã không đi theo con đường này rồi.
Nụ cười như xoa dịu đi bầu không khí yên tĩnh đến buồn chán ở nơi đây
"Sư phụ yên tâm, ta sẽ bảo vệ người"
Sắc mặt Mặc Ảnh tỏa khí thế sát phạt bên nhọn vừa vặn làm biểu lộ khí phách vốn có của hắn. Lần đầu nàng thấy sư phụ hưng phấn đến thế. Mái tóc bạch kim tung bay trong gió hòa với mái tóc xoăn đen, tạo nên khung cảnh rực rỡ.
Két
Thắng lại
Hai con tuấn mã kêu lên, đừng gắp lại
"Câu này phải là ta nói mới đúng!"
Vừa gọi tào tháo, tào tháo đã đến.
Toán cướp đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Tên nào cũng chi chít xăm trổ rồng phượng trên người, tay vác đao kiếm, mình đầy rẫy vết xẹo, vết chém.Tên thì phì phèo khói thuốc, tên vác đầy hành lí, tiền bạc vừa cướp về. Khuông mặt thì đáng sợ, hầm hổ, giương mắt lên hài lòng khi nhìn thấy con mồi mới
Nhìn rõ đáng sợ
Thẩm mỹ của mấy tên này thật kì lạ a!
Vương Dạ Nguyệt dùng tâm linh trường âm hướng Mạc Ảnh mà nói. Câu này khiến hắn phải bậc cười trong lòng. Quả là cô nhóc mang gan hùm, mật gấu. Trong tình huống nào cũng có thể đùa được
"Các vị lưỡng khách đi đường chắc cũng mệt rồi, bọn ta cũng không muốn làm khó, chi bằng đưa tiền ra.."
Chưa nói dứt câu, cơ thể của hắn như bị một thế lực vô hình kéo lại phía sau, đập thẳng người vào vách đá lớn, làm đầu hắn chảy ra không ít máu.
"Ngươi...!"
"Không lẽ các ngươi là dị nhân?"
Dưới vành nón, đôi mắt Vương Dạ Nguyệt liếc nhìn hắn
Đã biết thế còn không tránh đường sao? Còn muốn làm càn?