CHƯƠNG 71: ÂM MƯU PHÙ HIỆN
Editor: Luna Huang
“Diên Diên, trước đừng có gấp, chuyện này cha tự nhiên sẽ xử lý tốt…”
Tà Vô Phong lại thanh nhàn, ngay một khắc bước vào Địch phủ, cũng đã thu được tin tức người của Mị Vực truyền đến, khi đó Diên Diên một lòng nghe người trong phòng nói chuyện, tự nhiên không có lưu ý, bất quá, lúc đó, cầm tờ giấy trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng, nếu người phía sau màn cũng đã biết là ai, bọn họ có bao nhiêu cân lượng cũng sẽ bị kéo ra thôi…
“Tiểu thư, cô gia, tướng gia nói có thể đi ra ngoài dâng hương…”
Thanh nhi gõ cửa, quay trong phòng nói, tiểu thư cùng cô gia mới đi vào thay y phục không lâu, rõ ràng nói bên ngoài là có vài vị khách nhân, thế nào lão gia nhanh như vậy chiêu đãi xong rồi?
“Đã biết, nói với cha chúng ta thay y phục xong liền đi ra ngoài…”
Thật không nghĩ tới tốc độ của cha dĩ nhiên sẽ nhanh như vậy đã đuổi được những người đó, lẽ nào những người đó đơn giản cũng đã nói ra âm mưu của bọn họ sao? Một điểm cũng không có nghĩ tới cha nhất định sẽ cự tuyệt mà cẩn thận hành sự?
“Vẫn là nghe xem cha nói thế nào trước…”
Thấy vẻ mặt tò mò của Địch Diên Diên, Tà Vô Phong hảo tâm nhắc nhở, một bên nhắc nhở, liền một bên vươn cánh tay dài giúp đỡ Địch Diên Diên cởi áo khoác, Địch Diên Diên cũng không nhúc nhích tùy ý Tà Vô Phong giúp đỡ mình thay y phục, hình như đã quen rồi vậy. ╔ ╗
Dường như ấu hài khả ái Địch Diên Diên đích xác rất mê người, Tà Vô Phong cũng vì mê say, nhìn gương mặt đã khôi phục màu sắc phấn nộn, lòng của Tà Vô Phong cũng an, vốn là không có suy nghĩ đến lần này sẽ phát sinh nhiều sự cố như vậy, nhưng vô luận thế nào, phía sau còn có bao nhiêu âm mưu, hắn cũng nhất định sẽ che ở trước mặt của Diên Diên, tuyệt không lại để cho chuyện giống vậy phát sinh!
Nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nhuận bởi vì suy nghĩ sâu xa mà hơi dẩu lên, Tà Vô Phong liền không nhịn được muốn hôn, tiểu nữ nhân này, luôn có thể đơn giản để trong lòng hắn tróc cuồng, chỉ tiếc, hiện tại tâm tư của Diên Diên sợ là còn đang nghĩ chuyện khác…
“Tướng công, ta phát hiện một vấn đề…”
Thừa dịp Tà Vô Phong chưa mặc xong áo khoác cho mình nằm ở trên vai rắn chắc của Tà Vô Phong, hình dạng có chút lười biếng, đích xác, vô luận từ lúc nào tựa ở trên vai Tà Vô Phong, trong lòng, nàng luôn luôn có cảm giác an toàn như vậy, hình như vô luận có chuyện gì cũng sẽ có người giúp nàng gánh vậy, không giống với cái thế giới kia, khi đó, vô luận chuyện gì đều phải tự lực cánh sinh, bao nhiêu trắc trở cũng phải tự mình giải quyết, thậm chí là muốn tìm được một bờ vai để dựa vào một chút cũng chỉ không an lòng.
“Vấn đề gì?”
Tà Vô Phong một bên ôn nhu giúp đỡ Địch Diên Diên mặc y phục, một bên nâng mày kiếm lên, có chút ngạc nhiên, lại có chút chờ mong, thê tử của chính mình hắn khá hiểu, giọng nói như vậy, tự nhiên là muốn nói với hắn chút chuyện tốt gì…
“Ở bên cạnh ngươi càng lâu, ta càng… Ngươi xem, hiện tại đến y phục ta cũng sẽ không mặc…”
Vốn có y phục rườm rà cái chỗ này để nàng cảm thấy phiền phức, hiện tại tốt rồi, đến mặc y phục cũng có người giúp nàng mặc, nàng chỉ sợ sẽ càng ngày càng lười!
“Đó không phải là rất tốt sao, như vậy nàng càng ý lại vài ta, Diên Diên như vậy, ta thích…”
Giọng tà mị của Tà Vô Phong lộ ra tinh tế, giống như là có một loại lực xuyên thấu, thấu trong lòng của nàng, chậm rãi hòa tan, sưởi ấm lòng của nàng…
Săn sóc của nam nhân này, giống như là độc dược, một khi nghiện, sẽ khó có thể tự kềm chế!
…
Thời gian ở từ đường, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong, Địch Ngưỡng Thiên đều là một thân trắng thuần, so với thời gian tế bái còn trắng trong thuần khiết hơn, ngoại trừ thượng hương, cũng không có nhiều lời, trong lòng Địch Diên Diên tựa hồ đã đến thế giới cực lạc, ai cũng không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì…
Từ từ đường thượng xong hương, Địch Diên Diên mới muốn hỏi Địch Ngưỡng Thiên chuyện vừa rồi…
“Cha, những người đó nói cái gì? Tới tìm ngươi là có ý đồ gì?”
Lúc này tịch dương đã hạ, ánh nắng chiều chiếu vào trên y phục trắng thuần của Địch Diên Diên, chiếu vào dung nhan như hoa như ngọc có vẻ phá lệ mê người!
(Luna: @@ ta nhớ ko lầm giờ tối rồi mà, đáng lẽ phải là trăng chứ ha)
“Muốn để ta vào ngày mai lúc Tuyệt vương khuyên hoàng thượng thoái vị đứng ra ngăn cản, bọn họ nói, sẽ cho ta chỗ tốt…”
Địch Ngưỡng Thiên mãn vô tình nói, những người này, cũng không mưu chức, một lòng chỉ muốn mượn hơi quyền quý, từ đó kiếm lời, quả thực chính là đáng thẹn! Hiện tại càng muốn để hắn làm loại việc cẩu thả này, quả thực nằm mơ!
“Chỗ tốt gì? Vậy nói ngươi sao?”
Địch Diên Diên rất cảm thấy hiếu kỳ, biết rõ Địch thừa tướng làm quan thanh liêm, cũng không tham chuyện trái pháp luật, bọn họ lại là lấy điều kiện thế nào tới khuyên cha đứng ở bên bọn họ?
“Nhạc phụ đại nhân đáp ứng rồi chứ?”
Tà Vô Phong nhìn hai tròng mắt thần thanh của Địch Ngưỡng Thiên, tựa hồ đọc hiểu một ít nghĩ cách của hắn, trực tiếp liền thay hắn nói ra. ╔ ╗
“Đúng vậy…”
Nhìn nữ tế này càng ngày càng để hắn hài lòng, Địch Ngưỡng Thiên lộ ra nụ cười thỏa mãn, hơi gật đầu.
“Nga, đó là điều kiện gì hấp dẫn như thế?”
Địch Diên Diên tự nhiên biết cha đáp ứng khẳng định có nguyên nhân của hắn, nàng tự nhiên phải từ từ lắng nghe.
“Bọn họ nói, người của Phượng gia khó thành công, muốn đề cử ta làm hoàng đế, sau lưng ta còn có toàn bộ Mị quốc chống đỡ, tự nhiên đến Tuyệt vương cũng vô pháp chống đở được!”
Nghĩ cách như vậy những người đó cũng nghĩ ra được, đây thật là để hắn cảm thấy đau lòng, triều đình cư nhiên nuôi người như vậy!
“Thì ra là thế, bọn họ là nói thật có đạo lý, nếu là cha muốn làm hoàng thượng, nói vậy người phản đối trong triều đình cũng sẽ không bao nhiêu, dù sao bình thường người phản đối ngươi, hôm nay đều