Cơn mưa vẫn đang kéo dài không ngừng, các giáo viên và học sinh tụ tập lại ngồi với nhau ở tầng một, bởi vì vẫn chưa hiểu rõ về nơi đây nên chẳng ai dám đi lung tung ở đâu trong công xưởng cả.
Thư Yến đứng dậy, bắt đầu nhìn khắp xung quanh xem xét.
Cô đi lên tầng hai.
Đường Chính Lâm cũng đi lên cùng.
Trên nền nhà ở đây đã phủ một lớp bụi dày, mọi thứ đều đã cũ kĩ, đen xém.
"Ở đây dường như đã từng xảy ra cháy nổ."
Đường Chính Lâm nhìn xung quanh đánh giá.
Thư Yến gật đầu.
"Phải."
Đường Chính Lâm lại đưa điện thoại ra cho Thư Yến xem.
"Trên báo có viết, nhà máy này đã từng xảy ra cháy nổ khiến những công nhân làm ở đây đều đã thiệt mạng."
Thư Yến đọc bài báo, hơi cau mày:
"Nguyên nhân là do có một công nhân đã hút thuốc ở tầng hai gây ra vụ cháy nổ này..."
Đường Chính Lâm gật đầu:
"Một người ngốc đến thế nào cũng biết rằng hút thuốc ở khu vực này rất nguy hiểm, chẳng có ai ngốc đến mức tự nộp mạng vì một điếu thuốc như vậy."
Thư Yến cười ngạc nhiên:
"Không ngờ Đường thiếu gia sau khi hết ngốc lại rất thông minh nha."
Cô nói tiếp:
"Hầu như nạn nhân của vụ nổ đều là người của làng Hoàng Trang cả."
Và hơn hết...!Từ khi đến làng Hoàng Trang, cô cảm nhận được ở nơi đây có một luồng khí nào đó rất quen thuộc, giống như cô đã từng tiếp xúc với nó trước đây.
Dưới tầng một đột nhiên nhốn nháo lên.
"Tạnh mưa rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Tôi không thể chịu đựng được chỗ này nữa."
"Phải đó mọi người, đi thôi."
Sau đó có tiếng một cô gái la lên.
"Á, dường như có thứ gì đó đang tiến về phía chúng ta...!Rất nhiều."
Thư Yến và Đường Chính Lâm nghe xong cũng vội chạy xuống tầng một.
Bên ngoài công xưởng là những vật thể có hình dạng như con người, thế nhưng từ đầu đến chân đều đen ngòm giống như đã bị thiêu cháy, đôi mắt của chúng đỏ lườm như màu của máu đang tiến vào bên trong.
"Gr....ư...ư."
Âm thanh ghê rợn phát ra từ phía bọn chúng khiến tất cả mọi người đều hét toáng lên, có học sinh sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất run run không cử động nổi.
Thư Yến nghiến răng...!Chết tiệt, rõ ràng là nói với cô đây là tiểu thuyết ngôn tình, vậy mà bây giờ chẳng khác gì truyện kinh dị, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy...
Cô hét lên gọi cái hệ thống đáng ghét kia.
"Ngươi mau nói đạo lí đi cái hệ thống gian trá kia!"
[Hệ thống: Cô sai rồi, tôi là hệ thống đại nhân.]
"Nhân cái đầu của ngươi, ngươi là đồ bất nhân thì có, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cái quyển ngôn tình này ngươi mau trả lời cho ta, nếu không ta sẽ vặt tóc ngươi đem trụng nước sôi."
[Hệ thống: Tôi không có tóc.]
Nhìn thấy biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống của Thư Yến, hệ thống bị dọa cho sợ, vội nói.
[Hệ Thống: Cái này không phải là do cốt truyện mà là do cô.]
Thư Yến trố mắt:
"Liên quan gì tới ta? Ta ăn hết của nhà ngươi à?"
[Hệ Thống: Bớt nóng tính đi bà cô của tôi, cô không nhớ bản thân đã phạm sai lầm gì trước khi gặp ta à?]
Thư Yến bình tĩnh suy nghĩ thật lâu sau đó mới chợt giật mình:
"Chẳng lẽ là...?"
[Hệ Thống: Phải, là đám linh hồn trước đây bị cô canh giữ sau đó vì cô ham chơi để chúng trốn thoát đang tác oai tác oái.]
Thư Yến ngẫm lại thì những linh hồn mà cô canh giữ đều là những ác linh mang trong người hận thù rất lớn, chắc chắn một trong số những ác linh trốn thoát có người đã chết trong vụ nổ ở làng Hoàng Trang nên quay về trả thù.
"Ư hừm...!Vậy giờ ta phải làm sao?"
[Hệ thống: Đó là vấn đề của thí chủ, bần tăng không tiện nhúng tay vào.]
Thư Yến nổi đóa:
"Cái hệ thống vô dụng nhà ngươi cút khuất mắt đi cho ta!"
[Hệ Thống: Goodluck to you.]
Thư Yến nhìn thái độ lòi lõm của hệ thống cũng không trông chờ gì vào sự giúp đỡ của nó, đành cố