Gia nhân trong Phủ Tướng quân sau khi bị tam thiếu gia “ thanh trừng” giờ chỉ còn chưa đến phân nửa.
Người mới chưa kịp đưa đến thay thế.
Cả phủ loạn hết cả lên.
Nhưng Thiên Phàm mặc kệ.
Hắn chỉ quan tâm việc trả thù.
Tiểu Thuận, người hầu mới bên cạnh hắn, chứng kiến hắn như thế nào trả thù những hạ nhân khác, trong lòng đã rét run.
Chắc chắn về sau sẽ không dám phản hắn.
Cũng xem như một công đôi việc.
Cả ngày vất vả nên buổi tối vừa đặt lưng xuống là Thiên Phàm ngủ ngay.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn bị vật nặng đè lên ngực khó thở nên tỉnh dậy.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh phóng to của khuôn mặt Diệp Thanh Vân.
Thiên Phàm hoảng hồn ngồi bật dậy.
Hắn còn tưởng mình nằm mơ nên dụi mắt mấy lần, nhưng sự thật là Diệp Thanh Vân quả thực đang ở đây và còn đang ôm hắn ngủ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao Diệp Thanh Vân lại xuất hiện trên giường của hắn, lại còn ôm hắn ngủ nữa chứ? Đột nhiên Thiên Phàm ngửi thấy mùi rượu phảng phất bay ra từ người của Diệp Thanh Vân.
Xem ra tên này đi uống ở đâu xỉn quắc cần câu rồi.
Sao không về cung đi, đến Tướng quân phủ làm gì, lại còn đột nhập vào phòng ngủ của hắn nữa chứ?
Hắn lay gọi nhưng tên đó không hề nhúc nhích, thậm chí còn kéo hắn nằm xuống, tiếp tục ôm hắn ngủ.
Thiên Phàm phát cáu hướng ngoài cửa nói: “ Còn không vào đưa chủ tử của ngươi về?”
Một bóng đen nhảy vào từ cửa sổ.
Người này nhìn qua còn khá trẻ, tầm hai mươi lăm là cùng.
Toàn thân mặc một bộ đồ đen xì, lưng còn đeo một thanh kiếm cũng màu đen nốt.
Thiên Phàm nghĩ kẻ này nếu bịt mặt đứng lẫn trong bóng đêm chắc chắn hắn sẽ không nhìn ra.
“ Làm sao Hà công tử biết ta đang ở ngoài?”
“ Chẳng phải bên người các hoàng tử luôn có thủ vệ kề cận ngày đêm ư? Sao ngươi không đưa chủ tử của ngươi về cung rồi pha canh giải rượu cho y uống, để y đến phá chỗ ta làm gì?”
“ Là điện hạ đòi đến đây thăm ngươi.
Ta không cản được.
Cũng không biết lăn ra ngủ từ lúc nào.
Trời đã khuya rồi.
Công tử cứ để cho điện hạ ngủ ở đây.
Sáng sớm mai ta sẽ đưa điện hạ trở về.
Chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho công tử.”
Thiên Phàm nhíu mày.
Thế là phải ngủ với tên chết tiệt này cả đêm à? Rồi tiếp tục bị y ôm cả đêm? Hắn cóc phải nam sủng nhá, việc gì phải làm thế.
Thiên Phàm vứt cái chăn xuống đất nói với người kia: “ Ngươi giúp ta trải cái chăn này ra đi.”
Đường Lãnh liền lắc đầu: “ Công tử đang bị thương chưa khỏi, không nên nằm đất.”
“ Ai bảo ta định nằm đất? Đây là nhà ta, ta phải ngủ trên giường của ta chứ.
Nhưng hắn thì không.
Ngươi trải chăn ra.”
Đường Lãnh đứng hình.
Chủ tử hắn là nhị hoàng tử đó, còn tên kia chẳng qua chỉ là con thứ của Tướng quân.
Thế mà lại dám cho chủ tử hắn nằm đất à?
“ Còn không trải ra? Ngươi định để cho chủ tử của mình nằm đất lạnh à?”
“ Công tử, cái này ...Ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Nếu chủ tử tỉnh dậy biết được ngươi cho ngài ấy nằm đất