Hà Tranh cau mày, hai bàn tay đều đang bóp chặt nổi rõ cả gân xanh.
Rốt cuộc suốt bao năm qua ông đã bỏ lỡ những việc gì? Đứa con gái lớn mà ông hết mực yêu thương lại nhẫn tâm thiêu sống em ruột nó.
Chưa kể việc Thiên Phàm bị đầu độc dẫn đến mất tu vi.
Lúc nhỏ vì Thiên Phàm là thiên tài nên được hắn bảo vệ rất thân trọng nên chuyện bị người ngoài ám hại rất khó xảy ra.
Trừ khi ...là chính người trong nhà.
Nghĩ đến đây cả người Hà Tranh bất giác run lên sợ hãi.
Nói vậy đến cả ngôi nhà này cũng không phải là chốn an toàn của thằng bé.
Người làm cha như ông đã quá tồi tệ.
Thiên Phàm chỉ liếc nhìn Hà Tranh một chút, cũng chẳng có ý chờ đợi hay gì.
Hắn quay sang nắm lấy tay Nhất Vũ an ủi: “ Đại ca không cần tức giận nữa.
Chuyện đã qua rồi.
Hơn nữa, sau khi việc xảy ra, nhị điện hạ đã cho người đưa đại tỷ về cho Thân vương xử lý rồi.
Chắc chắn từ giờ cuộc sống của người đó cũng sẽ không dễ chịu chút nào.
Sau vụ đó hai ngày, hắn nghe Diệp Thanh Vân nói Thanh Liên bị Thân vương viết hưu thư, muốn đưa chị ta về lại Phủ tướng quân.
Nhưng Thanh Liên nhất quyết không chịu, còn đập đầu vào tường định tự sát may mà cản kịp.
Thân Vương bất đắc dĩ giữ Thanh Liên lại nhưng nàng ta bị buộc cấm túc trong phủ, cả đời không được bước chân ra ngoài.
Thiên Phàm không muốn bình luận gì về điều này.
Hắn không hiểu được suy nghĩ của một người phụ nữ như Thanh Liên nên cũng không được quyền phán định cách sống của một người.
Chuyện này hắn cũng không định nói cho phụ thân và đại ca biết.
Hắn không phải lo lắng về phản ứng của họ, chỉ đơn giản muốn mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Nhất Vũ nghe Thiên Phàm nói vậy, cơn giận cũng vơi đi phân nửa.
Thân Vương lâu nay vẫn được biết đến là người công chính liêm minh, chắc chắn sẽ không bao che cho tỷ ấy.
Hắn xoa đầu Thiên Phàm nói: “ Chuyện đã qua rồi thì thôi.
Đệ chắc hẳn đã đến hồ Nhược Thủy ngâm mình mấy ngày nay rồi phải không? Vết thương gần lành rồi kìa.”
“ Vâng.
Còn không để lại sẹo nữa cơ.”
Từ Minh chạm nhẹ bàn tay lên tấm lưng đầy thương tích của Thiên Phàm.
Từ lòng bàn tay xuất hiện một luồng khí nhỏ chạy vào trong cơ thể của Thiên Phàm.
Một lúc sau Từ Minh bỏ tay xuống, mặc áo lại cho Thiên Phàm rồi nói: “ Đúng như thuộc hạ đã dự đoán.
Tam thiếu gia bị hạ độc dẫn đến phế tu vi.
Độc này ta không biết tên nên tự đặt là Vô Ảnh Tán.
Bởi nó không màu, không mùi, còn có vị ngọt nhẹ.
Khi thuốc độc ngấm vào người thì không phát tác ngay.
Cho nên người bị trúng độc hoàn toàn không có một cảm giác kì lạ nào.
Chất xúc tác chính là nhiệt độ cơ thể.
Khi nhiệt độ cơ thể người bị nhiễm độc hạ xuống đột ngột sẽ khiến Vô Ảnh Tán ẩn trong cơ thể phát độc, dẫn đến mất tu vi.”
Thiên Phàm chỉ thở nhẹ một hơi.
Còn Nhất Vũ và Hà Tranh đã sớm siết bàn tay đến chảy máu.
Hoá ra ngày đó Thiên Phàm bị ngã xuống nước cũng là âm mưu từ trước của kẻ thủ ác.
Hoá ra người thực sự hại Thiên Phàm lại chính là người trong Phủ tướng quân.
Hoá ra ...hoá ra lòng dạ con người lại kinh khủng đến thế.
Từ Minh đột nhiên mỉm cười, nói tiếp: “ Nhưng trong cái rủi lại có cái may.
Tuy rằng thiếu gia bị bỏng nặng, nhưng cũng chính vì bị nặng như vậy mà tác động đến các dây thần kinh bên trong và đã tạo ra một kì tích.
Thiếu gia hoàn toàn có khả năng khôi phục lại tu vi đã mất.”
Câu nói đó khiến tất cả mọi người trong phòng đều sững lại, hai mắt mở lớn