Tôi không có thiệp mời, chỉ có thể mặc bộ quần áo đẹp nhất đứng chộn rộn bên ngoài biệt thự của Nello.
Nhà phú quý, người hầu đương nhiên cũng phát ra quý khí. Bọn chúng cúi đầu hầu hạ những bị khách quý của chủ nhân, còn đâu khinh thường những kẻ dúi tiền cho chúng hòng được vào cửa.
Tôi đã nghèo túng thế này, còn mặt mũi nào đi đâu?
Ngay đang lúc mờ mịt, một chiếc Limousine đỗ lại bên ngoài cổng. Một vài người làm gác cửa có lẽ biết thân phận quý phái của người vừa tới, nhào lên mở cửa hỏi thăm.
Cơ hội tốt, tôi nhanh như chớp lẻn vào cổng.
Sau cánh cổng là một cảnh ca múa từng bừng, đẹp thay một bầu không khí phồn hoa.
Những thứ này vốn dĩ tôi đã thành quen, hôm nay lại đặc biệt thấy lạc lõng, cứ luôn cảm thấy xung quanh đều đầy rẫy người ngó chằm chằm vào tôi.
Nello đang đứng nói chuyện ở cầu thang, trong tay vẫn cứ đong đưa ly rượu đỏ, rượu nhẹ nhàng lay động sánh lên một cái, rất an nhàn.
Tôi không định bỏ lỡ cơ hội, lập tức tiến lên.
“Anh Nello.”
Nello quay sang, thấy là tôi, hơi hơi kinh ngạc.
Không hổ là nhân vật nổi tiếng, thần sắc biến đổi chớp nhoáng, đoạn cười rộ lên, “Sinh Sinh em đến rồi đấy à.” Thái độ thân thiết chào hỏi với tôi.
Trong lòng tôi thở phào một hơi lớn. Hắn không có gọi bảo vệ, mọi chuyện may ra có thể vãn hồi.
Tôi nói, “Em đến để giải thích.” Không dùng ngữ điệu đùa giỡn của ngày thường, mà là chân thành giải thích.
Nello lắc đầu, “Chuyện bé mà, sao cứ đeo mãi trên người thế, này không hợp với phong cách của em.”
Tôi cúi đầu cân nhắc giờ có nên mở miệng xin hắn giúp đỡ Hoàng thị hay không.
Chỉ cần hắn đáp ứng, bảo làm chuyện gì tôi cũng làm.
Chỉ có điều, tôi lại có giá đến thế ư?
Nếu bị hắn thẳng thừng cự tuyệt, sẽ khó coi đến độ nào?
Nello hỏi, “Sinh Sinh, có gì cần nói với anh sao?”
Tôi ngước lên quan sát thần sắc hắn, không giống ghi hận trong lòng. Nhưng người thương trường ai mà chả có tới mười bảy, mười tám cái mặt nạ, lúc nào cũng đeo sẵn trên mặt.
Vinh Dữ Tương chẳng hạn, tôi làm sao có thể nắm rõ cái nào với cái nào?
Có khi còn là hắn cố tình dụ tôi cầu xin ấy, để mà trêu chọc tăng thêm một cái trò hề cho bữa tiệc của hắn mà thôi.
“Em…” Vô dụng quá thật mà, khi phải thẳng thắn mặt đối mặt rồi, mới bắt đầu lần lữa. Tôi cứ ấp a ấp úng mãi, mặt không biết đã hồng đến nỗi nào rồi đây, cuối cùng cũng cắn răng nói vội, “Hoàng thị bất ổn, Guide liệu có thể nể tình ngày trước mà dàn xếp một phần phương diện cho vay tài chính không?”
Nello vẫn tủm tỉm cười, hắn sớm dự đoán được ý đồ khi tôi đến đây rồi, khẳng định là vậy.
Ngay khi trong lòng tràn đầy bối rối chờ câu trả lời từ hắn, phía sau vang lên một giọng nói rất đỗi thản nhiên, “Nello bận bịu thật nhỉ, tiệc rượu mà cũng vẫn phải bàn bạc công việc cơ đấy.”
Thanh âm này vừa len vào màng nhĩ, cả người tôi chấn động.
Quay phắt người lại, mắt gần như nứt ra.
Vinh Dữ Tương Tây trang giày da, cách ăn mặc khiến toàn thân tỏa sáng chói lói, đang đứng đằng sau tôi.
Anh ta bước tới dần dần, “Sinh Sinh, đã lâu không gặp, sao lại gầy đi nhiều vậy?”
Đáng ra phải là hận người này đến nghiến răng nghiến lợi mới đúng, mà nghe đến cái chữ “gầy” kia, mũi lại thấy xót, nỗi ấm ức dâng lên ùn ùn.
Tôi tránh ra hai bước, nghiêng mặt đi oán hận bảo, “Cám ơn đã quan tâm. Được biết anh Vinh Dữ Tương, ai mà có thể không gầy cho được?”
Dữ Tương bật cười khe khẽ, rất độ lượng không đáp trả.
Nello thân thiết bá vai anh ta, “Dữ Tương, anh tới muộn đấy. Theo quy củ người Trung Quốc thì phải phạt rượu à nha ~”
Thái độ thân mật của họ, lại làm tôi đứng xem mà râm ran nhức đầu.
Hóa ra là đã sớm cấu kết, tôi cần gì phải tự đi rước nhục?
Muốn tức khắc rời khỏi cái chốn này ngay, mà chân như thể bị đóng đinh trên mặt đất, ánh mắt cũng không thể dứt ra khỏi được hình ảnh một Dữ Tương sáng láng.
Hận lắm… Hận vô cùng!
Nello nói chuyện được dăm ba câu, rồi cũng ra tiếp đón các vị khách khác.
Tôi biết vô phương cầu cứu rồi, nên cũng không cố chai mặt gọi hắn lại. Bỏ kệ hắn đi xa, tôi phẫn nộ trừng trân trân Dữ Tương đã phá hỏng tất cả.
Dữ Tương cũng chuyển ánh mắt trở về, chậm rãi bước về phía tôi.
“Sao lại nhìn anh như vậy?”
Giọng điệu vô tội thật ~ Hừ!
Tôi cười lạnh ngẩng lên lườm anh ta một cái, không khỏi tâm