Vì sao lại ra nông nỗi này?
Suốt chặng đường tôi không ngừng đổi xe, cứ xe chạy đường dài xong, lại chuyển sang đi tàu.
Bản thân cũng không biết muốn đi đâu, cũng không biết đã đặt chân đến những miền xứ nào nữa.
Dù sao, cứ nơi nào xa nhất, thì tôi chọn mua vé đến nơi đấy.
Cuối cùng tôi đã quá rã rời, cả người như một khoảng trống rỗng, đơn côi đứng ở một góc thành thị nào đó xa lạ, đứng thật lâu, thật lâu.
Nắng sớm, từ chỉ là những nhánh mảnh ngại ngùng le lói, hoá thành bừng bừng chiếu rọi cả thế gian. Tôi dại ra nhìn mọi người đều bắt đầu sôi nổi nhịp sống của họ, ai ai cũng đều vội vã lướt qua trước mặt tôi, bắt đầu ăn bánh mỳ với hot dog.
Tôi cúi gằm, đi mà không biết nơi nào là đích đến.
Sao mà mê man. Sao mà bàng hoàng.
Sự trốn chạy dài đằng đẵng gần như bòn rút cạn kiệt mọi sức lực của tôi, tôi cứ như kẻ hết pin phải cố lê lết hành động.
Dùng động tác đần độn không giống bình thường mà mua một tờ báo, tôi tìm tòi trên mục xã hội.
Không có tin gì về Dữ Tương.
Tìm sang mục kinh tế tài chính, cũng không có.
Tôi quẳng tờ báo đi.
Ờ ha~ Dữ Tương cùng lắm cũng chỉ là phú thương của Hồng Kông thôi mà~ Kể cả anh ta chết, lý do đâu ra mà được lên báo đô thị của Pháp chứ?
Tôi luôn canh cánh anh ta lợi hại hơn so với bát kỳ kẻ nào.
Nhưng anh ta cũng chỉ là con người thôi.
Tập tễnh lết chậm chạp đến một góc phố, tôi kiếm được một cái khách sạn vừa bẩn lại vừa xập xệ.
Tôi chưa bao giờ đến những nơi nào như thế cả, bẩn thỉu, xấu xí, những gã thô lỗ cứ vào vào ra ra, nhổ cả nước bọt lên ghế ngồi.
“Chứng minh thư của tôi bị mất rồi, có ở đây được không?” Tôi giữ nguyên nét mặt, ướm hỏi.
Tên chủ so với tôi mặt mày còn càng tỉnh rụi hơn, ấn một cái nút trên bàn, “Có tiền là được.”
Tôi ngoái lại đánh giá cái chỗ ghê tởm này, xem ra cũng phải chỗ chứa toàn cướp cắp hay tội phạm lẩn trốn gì gì.
Thế là tôi về phòng.
Tự nhốt mình trong phòng, tôi không dám đi ra ngoài kia.
Bóng người phản chiếu trong tấm gương đã vỡ lìa thành hai mảnh ở toilet, cũng không dám nhìn tới.
Là tôi đấy sao?
Tôi sờ sờ cằm mình.
Dẫu gì cũng mới hai, ba ngày thôi mà.
Không còn nhẵn nhụi như hồi trước, bây giờ đã thấy lởm chởm râu cưng cứng lòi ra.
Trán còn lồ lộ vết sẹo, cái mặt trông thật là dữ dằn.
Mấy hôm sau, rốt cuộc cũng không chịu nổi cái cảnh ẩn dật kiểu này nữa.
Len lén ra ngoài mua một cái máy tính, cho gọi là ngó ngàng một tí đến tình hình thế giới.
Hầy ~ Chả lẽ những ngày sau của tôi sẽ phải trôi qua như này?
Tôi đọc tất cả các loại báo, lên internet xem tin tức các nơi.
Tin tốt. Dữ Tương không chết.
Nghĩa là tôi không giết người.
Thời điểm biết, tôi thở phào một hơi.
Đến khi thấy bức ảnh chụp trông có vẻ rất sáng láng trên báo net, tôi bật cười to lắm.
Cái vết thương bị bình hoa đập kia, thế mà lại y xì vết thương trên trán tôi.
Độ dài. Độ lớn. Giống đến mức châm chọc.
Cơ mặt tôi vì cười to quá mà thành phát đau. Một thời gian qua tôi đều là rầu rĩ, dây thần kinh trên mặt có vẻ tê liệt luôn rồi.
Trên báo net còn có bài phỏng vấn với ngài doanh nhân trẻ tuổi tài năng này nữa.
Thấy toàn là lời lẽ khiêm tốn lẫn hào khí ngất trời giả vờ giả vịt của Dữ Tương.
Tôi cười đến nhạt thếch.
Nhưng đoạn phỏng vấn cuối cùng lại khiến tôi chú ý hơn cả.
… “Xin mạo muội hỏi một câu. Thưa ngài Vinh, hiện nay y học rất phát triển, lấy lý do gì mà ngài không muốn vết thương trên trán được hoàn toàn chữa trị và lành lặn?”
“Vết thương này, là thứ nhắc cho tôi không quên.”…
Phỏng vấn tới đó là hết.
Tôi thầm rủa thằng phóng viên ngu xuẩn, sao không hỏi thêm, kiểu: “Nhắc nhở điều gì? Ngài muốn dùng nó để nhắc nhở việc gì?”
Xem hết cuộc phỏng vấn xong, lòng tôi cực kỳ trĩu nặng, cứ man mác câu nói kia của Dữ Tương có gì đó không tốt đẹp, thâm ý thật sâu xa.
Liệu có phải Dữ Tương biết tôi sẽ chú ý cuộc phỏng vấn ấy, nên cố ý nhồi một câu kết doạ tôi cho hả dạ?
Anh ta lợi hại đến tận đường này ư?
Hay là tôi đã phải chịu kinh hồn táng đảm vì thủ đoạn của anh ta rồi, thành ra bị thần hồn nát thần tính?
Tôi phẫn hận out.
Vết thương này, là thứ nhắc cho tôi không quên…
Tôi sờ đến vết thương lộ ra trên trán.
Ừ. Nó cũng có thể nhắc cho tôi không quên nữa.
Không thấy có tin gì đề cập vụ Dữ Tương bị hành hung cả, cứ như là vết thương của anh ta vô căn cớ chui ra.
Chả biết có phải thủ đoạn bỡn đùa gì của Dữ Tương hay không.
Vì sao phải giấu giếm?
Chẳng lẽ là vì bảo vệ… tôi?
Tôi kiên quyết lắc đầu.
Nếu lòi ra tôi, giới truyền thông khẳng định sẽ lục ra cái lý do một công tử thế gia như tôi lại gây ra vụ việc long lở độ vậy, có khi sẽ bới được cả chuyện trước kia giữa tôi và Dữ Tương nữa.
Anh ta cùng lắm cũng chỉ là phòng hoạ trước khi nó xảy ra thôi mà.
Tôi tự nhủ với mình: Anh ta chỉ là vì bảo vệ chính anh ta.
Nghĩ thế, tự nhiên lòng thoải mái đi.
Ra là tôi không phải tội phạm chạy trốn.
Thật không đâu tự doạ mình. Cứ nghĩ mấy ngày nay liên tục trốn trốn lẩn lẩn, trốn ra tận đây, đúng là vô năng mà.
Tiếp tục thám thính trên internet, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đọc tin tức phá sản của Hoàng thị.
Có điều, lục lọi tất cả trang web tài chính kiểm tra, vẫn không thấy tin tức về Hoàng thị đâu?
Không đúng?
Tôi tìm lại một lần.
Không có thật.
Ngạc nhiên, mà trong lòng không thể nói không khấp khởi.
Tôi bật dậy khỏi ghế. Mấy ngày nay chưa có tràn trề sức sống như vậy.
Cả căn phòng bẩn thỉu, chỉ có cái máy tính mới mua trên bàn là có vẻ hơi hơi phù hợp với tôi dạo trước.
Lập tức gọi điện thoại.
“Mẹ? Con Sinh Sinh đây mà.”
Mẹ ở một chỗ khác kinh ngạc,