“Như đã nói, ta cùng tộc Xà Nhân có sâu xa rất lớn, và Medusa cũng chỉ là một trong số những Xà Nữ đặc thù tại chỗ của ta mà thôi.
Nếu không phải sợ tin tức đồng loại bị diệt sẽ khiến các nàng thương tâm, ta mới lười quản chuyện sống chết của các ngươi ấy.”
Nhờ sự xuất hiện rất thần bí và ngoại hình kỳ lạ của Medusa, Nguyệt Mị xem như đã có cơ sở để tin tâm ý của Tiêu Thiên với tộc Xà Nhân, cũng như những gì hắn nói trước đó, đều là sự thật. Chỉ là, một vấn đề vừa được giải quyết, thì cùng lúc đó, một vấn đề khác lại phát sinh.
“Ngươi nói… chỗ ngươi còn Xà Nữ như Medusa à?” - Nghe được Tiêu Thiên lên tiếng, Nguyệt Mị cuối cùng cũng dời ánh mắt nãy giờ vẫn dán chặt trên người Medusa để nhìn về phía chủ nhân nàng: “Rốt cuộc chỗ ngươi là chỗ nào?”
Đã không còn nghi ngờ câu chuyện của hắn, nhưng bây giờ nàng lại chuyển sang nghi ngờ… thân thế và động cơ Tiêu Thiên làm việc này. Dù sao câu nói “Medusa cũng chỉ là một trong số những Xà Nữ đặc thù tại chỗ của ta mà thôi” thực sự rất dễ khiến người ta liên tưởng hắn thành một kẻ chuyên đi thu gom các Xà Nữ đặc thù về nuôi dưỡng a.
Về phần nuôi dưỡng để làm gì, có câu “con gì nuôi mà chẳng để thịt”. Muốn “thịt” theo nghĩa đen, hay “thịt” theo nghĩa bóng gì thì Xà Nữ cũng đều có đủ á.
“Chỗ ta là chỗ nào, ngươi không cần biết đâu.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Vấn đề bây giờ là nếu ngươi còn tiếp tục lo lắng những chuyện không liên quan ở đây, thì không chỉ phòng tuyến tộc Mị Xà các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, mà cả tính mạng Mỹ Đỗ Toa, lẫn tồn vong của tộc Xà Nhân cũng đều sẽ bị đe dọa đấy.
Ngươi nghĩ vấn đề của một nhóm người xa lạ lớn hơn, hay là sinh, tử, tồn vong của tộc Xà Nhân các ngươi quan trọng hơn đây, Nguyệt Mị thống lĩnh?”
“Ngươi…” - Một lần nữa Tiêu Thiên từ chối trả lời các câu hỏi liên quan đến bản thân khiến Nguyệt Mị nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, chỉ là câu hỏi sau đó lại đủ trọng lượng để hai nắm đấm siết chặt của nàng phải dần buông lòng: “Ngươi muốn thế nào?”
“Đưa ta đi gặp Mỹ Đỗ Toa.” - Trong lòng đã mừng như Tết đến, ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn bình tĩnh như không: “Ta có cách giải quyết vụ việc lần này, nhưng chỉ riêng nàng ta được biết mà thôi.”
“...”
Không khí nhất thời có chút trầm xuống khi mọi người đều im lặng, còn Nguyệt Mị cứ thế lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, không ai biết nàng đang nghĩ gì. Mãi cho đến khi…
“Muốn gặp nữ vương bệ hạ, có thể. Nhưng lời ta đặt ở đây, nếu ngươi dám làm ra chuyện gì điên rồ với bệ hạ, thì Nguyệt Mị ta dù có tan xương nát thịt cũng nhất định sẽ liều mạng cắn ngươi một cái.”
...từng câu, từng chữ được vị thống lĩnh tộc Mị Xà này rít qua kẽ răng bằng tiếng rít đặc trưng của loài rắn, cùng với ánh mắt dà đặc sát ý và động tác rung cái “chuông” trên chóp đuôi đầy khiêu khích, khiến các Xà Nữ xung quanh đều nhịn không được rùng mình.
“Xà Nữ các ngươi quá xinh đẹp để có thể trở nên đáng sợ, nên đừng cố gắng tỏ ra xù xì làm gì, không có tác dụng với ta đâu. Đặc biệt là ngươi đấy, Nguyệt Mị thống lĩnh.” - Âm thầm xoa xoa lòng bàn tay đã lạnh toát mồ hôi trộm, Tiêu Thiên khẽ gật đầu: “Mà, dù sao thì cũng đa tạ vì đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi.”
“Ngươi biết vậy thì tốt.” - Thái độ của Tiêu Thiên để Nguyệt Mị khá bất ngờ, nhưng nhiều hơn là hài lòng, lúc này mới phất tay ra hiệu cho các Xà Nữ bên cạnh nàng: “Khách nhân đường xá xa xôi có nhiều mệt mỏi, các ngươi hộ tống bọn họ về bộ lạc nghỉ ngơi đêm nay, chờ sáng mai chuẩn bị xa giá đầy đủ rồi hãy đi diện kiến nữ vương bệ hạ.
Ta có chuyện quan trọng cần đi trước nên sẽ không tham gia chuyến đi lần này. Ngọc Mị, ngươi được phép toàn quyền quyết định mọi chuyện. Đừng làm khách nhân mất lòng, cũng đừng làm ta thất vọng, rõ chưa?”
×
— QUẢNG CÁO —
“Rõ!” - Các Xà Nữ lập tức đồng thanh, không hề có chút lệch tông hay lạc nhịp nào.
Mặc dù quyết định cuối cùng được nàng đưa ra rất bất ngờ, đồng thời tồn tại không ít điểm nghi hoặc và lỗ hổng bên trong, nhưng các Xà Nữ dưới trướng nàng đều nhận lệnh chẳng chút do dự hay dị nghị. Tính kỷ luật cực cao.
Ra lệnh cho thuộc hạ xong Nguyệt Mị mới…
“Ngươi thì sao, có ý kiến gì khác không?”
...quay sang hỏi ý kiến Tiêu Thiên. Hành động này rõ ràng là hỏi cho có lệ theo đúng nghĩa đen, bất kể hắn nói gì thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
“Ta sao cũng được.” - Tiêu Thiên nhún vai một cái cực kỳ tùy ý.
Đối với việc Nguyệt Mị mượn cớ “đường xá xa xôi cần nghỉ ngơi” để giam lỏng hắn và hai Nữ Thần sau lưng, Tiêu Thiên không chỉ không phản đối, mà ngược lại còn ủng hộ cả hai tay, hai chân. Bởi