Khuya cùng ngày.
“Cái thời tiết chết bằm này thật sự là đáng ghét!” - Vừa cởi quần cởi áo, Tiêu Thiên vừa hằn học lẩm bẩm: “Ngày thì nắng thiệt nắng, tối đến lại lạnh cắt da cắt thịt. Có còn cho người ta sống hay không a!”
Do đặc tính giữ nhiệt kém của đất đá, cộng thêm chênh lệch khí áp về đêm vì bầu trời thường quang mây và gió mạnh, nên dù ban ngày được mặt trời thiêu đốt tới nóng bỏng, nhưng ngay khi nguồn nhiệt lớn kia hạ xuống đằng tây để nghỉ ngơi, thì sa mạc ngay lập tức trở lạnh. Không phải lạnh bình thường, mà là nhiệt độ có thể thấp xuống mức dưới 0°C, trong bối cảnh gió lớn không ngừng và địa hình trống trải đến nỗi chẳng có nổi một góc khuất gió ấy.
Thậm chí đến ngay cả các Xà Nhân - những người được mệnh danh là chúa tể vùng sa mạc, cũng chẳng mấy ai nguyện ý rời khỏi ngôi nhà vững chãi với chăn ấm, nệm êm của mình để ra ngoài chịu khổ dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy đâu.
Đáng tiếc, dù nguyện ý hay không thì tối nay bọn họ cũng nhất định phải thức trắng đêm dưới cái lạnh cắt da, cắt thịt này, bởi vì…
Ầm! Ầm! Ầm!
Uỳnh! Uỳnh!
“Báo động! Có kẻ địch tấn công!”
“Người đâu! Tường thành phía đông bị đánh vỡ, nhanh tăng cường phòng vệ!”
“Đối phương là nhân loại, vẫn là có cường giả Đấu Hoàng! Nhắc lại, đối phương có cường giả Đấu Hoàng”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
…
...tiếng nổ lớn, tiếng đất đá sụp đổ, tiếng la hét không ngừng vang lên bên tai, cùng với đó là những trận rung chuyển liên miên không dứt báo hiệu rằng phòng tuyến sâm nghiêm và dày đặc của bộ lạc Mị Xà… bị người ta công phá rồi!
Đáng nói là…
“Đến rất đúng giờ nha. Hi vọng Nguyệt Mị cô nàng kia không xảy ra vấn đề.”
...dù ngoài kia đang chiến sự rầm rộ, nhưng trong lều lớn của mình, Tiêu Thiên lại vẫn đang nghiêng đầu gối lên hai cánh tay đang đặt song song nhau, cả người chỉ độc một chiếc quần cộc nằm sấp trên mặt đất để Mộc Ánh Tuyết phết thứ kem gì đó màu xanh đen lên khắp lưng hắn.
Về phần Medusa…
“Ai đến cũng không tiếp. Kẻ nào dám cường hoành xông vào cứ thẳng tay đánh cho ta, miễn đừng ra án mạng là được.”
“Vâng, chủ nhân.”
×
— QUẢNG CÁO —
...được chủ nhân nàng giao cho nhiệm vụ vô cùng cao cả, đó là… canh cửa!
Người biết về vụ tấn công bất ngờ tối nay không nhiều, trừ bỏ ba chủ tớ nhà Tiêu Thiên đều ở đây cùng Nguyệt Mị đang vắng mặt ra, thì chỉ còn thân vệ của nàng thôi. Mà Ngọc Mị nói riêng, và những người còn lại nói chung, chắc chắn sẽ không đến tìm hắn vào lúc này, đơn giản là bởi bọn họ biết điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tức là nếu thực sự có kẻ nào đó đến đây giờ này, thì 99% kẻ đó thuộc kiểu người mang tư tưởng cực đoan muốn đổ mọi lỗi lầm cho Tiêu Thiên chỉ bởi vì hắn là nhân tộc mà thôi.
Nên là… tiên hạ thủ vi cường!
Sau khoảng mười lăm tới hai mươi phút sụp đổ và rung chuyển, màn đêm dần yên tĩnh trở lại đúng như những gì người ta nghĩ về nó.
Chỉ có điều… cuộc đột kích đến nhanh, đi càng nhanh, nhưng hậu quả nó để lại là không hề nhỏ. Cụ thể là trên bức tường thành vừa cao, vừa dày, vừa tầng tầng lớp lớp thủ vệ bên ngoài giờ đã bể ra một mảng lớn, khỏi nói cũng biết là bị cường giả Đấu Vương dùng cường lực đập vỡ.
Và không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, một tiếng sau cuộc đột kích, rất nhiều phần tử Xà Nhân có tư tưởng thù địch nhân tộc cực đoan bắt đầu vây quanh chiếc lều lớn nơi hắn cùng Mộc Ánh Tuyết và Medusa hai Nữ Thần đang nghỉ ngơi, ý đồ chỉ mặt, gọi tên kẻ gây ra hỗn loạn tối nay, mặc kệ sự thật là hắn chẳng làm bất kỳ chuyện gì khác ngoài nằm sấp.
Mà, nhân dịp nói tới dự đoán, thì để Tiêu Thiên khá bất ngờ là trong bối cảnh phòng tuyến mới bị công phá đầy hỗn loạn như vậy, nhưng Ngọc Mị vẫn… điều động một nhánh quân đội tới đây bảo vệ một nhân tộc như hắn, đồng thời nàng còn tự thân đứng ra giải thích rằng “Người trong lều là khách của Nguyệt Mị đại nhân. Hắn cùng những kẻ đột kích phòng tuyến tối nay không có bất kỳ liên quan gì”.
Quân đội đều đã vào cuộc, vẫn là dưới mệnh lệnh từ thân vệ của thống lĩnh Nguyệt Mị, các phần tử cực đoan có điên cuồng hơn nữa cũng không dám làm liều. Đừng quên hung danh của cô nàng kia thế nhưng mà Nhân - Xà đều sợ.
Và cứ đơn giản như vậy, cuộc bạo loạn chưa kịp nổ ra đã bị đàn áp chỉ bằng vài câu nói và uy danh của Nguyệt Mị.
Người có tên, cây có bóng a!
Trong lều, Tiêu Thiên khẽ trở mình đổi cái tư thế thoải mái hơn, sau đó… yên tâm ngủ thẳng cẳng chẳng chút lo lắng. Dù sao trời cũng đã khuya, hỗn loạn bên ngoài lại có người thu xếp cả rồi, không ngủ đi cho khỏe chứ thức làm gì nữa.
Quan trọng hơn, trải qua suốt nửa tháng trời lang thang trong sa mạc không có nổi một giấc ngủ cho giống con người, tối nay hắn quyết tâm ném chuyện tu luyện sang một bên để tự chiều bản thân một lần cho bõ những ngày tháng ăn bờ, ngủ bụi kia mới thỏa lòng.
Về phần “thứ kem gì đó màu xanh đen” trên