Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Người đang làm, trời và Tề Thiên Cung chúng ta đang nhìn!


trước sau

“Tại hạ Vô của Tề Thiên Cung cùng bằng hữu mạn phép không mời mà đến chúc mừng sinh nhật Mặc lão gia tử. Hy vọng không quấy rầy nhã hứng của mọi người!”

Hung danh và khí thế của Mỹ Đỗ Toa khiến rất nhiều người sợ hãi, bao gồm cả Cát Diệp, người vừa đột phá tới Đấu Linh và trở thành Trưởng lão ngoại môn của Vân Lam Tông cách đây không lâu. Tuy nhiên, trong số những người bởi vì hoảng sợ mà cúi thấp đầu, nhưng lại nhịn không được tò mò danh tính Tiêu Thiên, cũng như nhan sắc của Mỹ Đỗ Toa mà chốc chốc lại lén lút nhìn lên thật nhanh kia… lại không bao gồm Nạp Lan Yên Nhiên.

Đừng hiểu lầm, không phải nàng lợi hại đến mức có thể chống lại uy áp từ một Đấu Hoàng đỉnh phong đâu, mà sự thoải mái và tự tin, pha chút nghi hoặc của Nạp Lan Yên Nhiên đến từ hai lý do.

Thứ nhất, bản chất của uy áp cũng chỉ là một loại cảm giác áp bách trên linh hồn mà người có đẳng cấp cao hơn, thông qua khả năng thao khống đấu khí của bản thân cũng như "Thế" của Thiên Địa tốt hơn, đem đặt lên người có đẳng cấp thấp hơn mà thôi.

Và bởi vì là học trò cưng duy nhất của Vân Vận, nên việc Nạp Lan Yên Nhiên mang trên mình một, hai, thậm chí vài loại pháp bảo, pháp khí gì đó có tác dụng phòng ngự linh hồn lực là không có gì quá bất ngờ.

Đây chính là nguyên nhân uy áp “không chủ đích” của Mỹ Đỗ Toa có tác dụng rất thấp lên người nàng. Nhấn mạnh là uy áp “không chủ đích” thôi, chứ nếu bị Đấu Hoàng đỉnh phong nhắm vào thì nghe chừng chỉ có đích thân Vân Vận ra mặt mới cứu được đệ tử nàng, chứ pháp bảo, pháp khí là không ăn thua đâu.

Lý do thứ hai giúp Nạp Lan Yên Nhiên cứ thế trợn to mắt hạnh hết nhìn Mỹ Đỗ Toa, lại lướt sang Mộc Ánh Tuyết, cuối cùng mới dừng lại trên người Tiêu Thiên chẳng chút e ngại là bởi vì… Vân Vận sư phụ nàng.

Chi tiết thì chắc là không, nhưng việc Tiêu Thiên từng cứu mạng Vân Vận, sau đó còn giúp đỡ nàng lấy được Tử Linh Tinh, rồi thì thỏa thuận cá cược giữa hai người gần đây nữa, tất cả những thứ đó sớm đã đến tai Nạp Lan Yên Nhiên cả rồi.

Một kẻ cứu người chẳng cần báo ân, không lợi dụng lúc người ta khó khăn mà chiếm tiện nghi, lại còn “tốt bụng” tới mức bày ra màn cá cược như cho không đan dược kia làm sao có là người xấu được. Hay ít nhất thì ấn tượng của Nạp Lan Yên Nhiên về Tiêu Thiên, thông qua lời kể của sư phụ nàng, chính là như thế.

Trở lại với đại sảnh của phủ đệ Mặc Gia.

“Người đến nhà là khách, huống hồ hôm nay lại là ngày vui của Mặc Gia. Các hạ đã đến rồi thì mời ngồi xuống cạn một chung…”

“Được rồi, lời sáo rỗng không cần nói nhiều, ta rất bận.” - Không chờ Mặc Thừa lảm nhảm hết câu, Tiêu Thiên đã giơ tay ngắt lời: “Sẵn tiện ở đây có mặt Thành chủ Diêm Thành đại diện cho Đế Quốc, có Nạp Lan tiểu thư đại diện cho Vân Lam Tông, cùng với đại lượng gia chủ, trưởng lão của các lộ thế lực lớn nhỏ đến từ phía đông này, ta chỉ muốn nói thẳng một câu.”

Thoáng dừng lại để khán giả xung quanh theo kịp tình huống, lát sau…

“Nhớ kỹ, người đang làm, trời và Tề Thiên Cung chúng ta đang nhìn. Trên dưới Mặc Gia có thể sống, nhưng riêng Mặc Thừa ngươi tội chết khó tha. Tiểu Mộc!”

...ánh mắt Tiêu Thiên mới trở nên lăng lệ và lạnh lùng, đồng thời bàn tay vốn đang xòe rộng cũng đã hợp thành kiếm chỉ để chỉ thẳng về phía Mặc Thừa.

“Vâng, chủ nhân.”

Soạt!

Mệnh lệnh của chủ nhân là cuối cùng, ý chí của chủ nhân là duy nhất, bất kể sự thật rằng bản thân chỉ mới là ngũ tinh Đại Đấu Sư, còn đối phương sớm đã là ngũ tinh Đấu Linh, Mộc Ánh Tuyết cũng chẳng ngần ngại lao lên.

Chỉ thấy…

“Mê Sắc Vạn Hoa”

×

— QUẢNG CÁO —

...theo thủ chưởng nhỏ nhắn, xinh xắn mà trắng mịn như tuyết của nàng thò ra khỏi lớp áo bào đen để vung về phía Mặc Thừa, một luồng khí vụ nhiều màu sắc hình trảo, khỏi nói cũng biết là độc vụ, lập tức thành hình và nhắm thẳng mặt đối phương xung phong.

Người của Tề Thiên Cung vậy mà chưa nói xong câu thứ hai liền ra tay đánh lén khiến gần như tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh đều chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, đã leo lên được vị trí đủ xứng đáng để có mặt ở đây ngày hôm nay, làm gì có ai đơn giản. Nên là dù rằng đầu óc vẫn còn đang bận cố gắng giải thích tình huống trước mắt, nhưng phản ứng thân thể của cả đám đều không hề chậm.

Soạt! Soạt! Soạt!

m thanh xé gió liên tục vang lên, từng bóng đen nhanh chóng dùng các loại thủ đoạn để khỏi vị trí đang ngồi của bản thân, bất chấp việc trảo ảnh nhiều màu kia có khả năng văng trúng mình hay không.

Đáng nhắc đến là…

“Thiếu tông chủ, chạy mau!”

...có lẽ do tuổi đời và bản lĩnh đều còn non nớt nên Nạp Lan Yên Nhiên vậy mà

cứ thế ngơ ngác tại chỗ, trong bối cảnh đích đến của Mê Sắc Vạn Hoa từ Mộc Ánh Tuyết rõ ràng là nhắm tới Mặc Thừa đang ngồi cách nàng chỉ một sải tay. Cũng còn may Cát Diệp chưa phải là đèn cạn dầu, dù lo cho cái mạng bản thân nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để ôm theo Thiếu tông chủ nhà mình chạy trước khi tai nạn xảy ra.

Về phần Mặc Thừa… sớm đã chạy khỏi chỗ của hắn từ lâu rồi.

Nói giỡn, người sống càng lâu càng sợ chết. Đối phương là ai, thực lực thế nào, thủ đoạn ra sao, sở trưởng - sở đoản là gì v.v. đều chưa rõ, ai ngu dại gì mà đi đỡ lấy một đòn vừa nhìn liền biết không đơn giản thế kia chứ.

Cứ như vậy, một chiêu trảo công của Mộc Ánh Tuyết dù mang lợi thế bất ngờ, nhưng bởi vì trừ tên “chủ nhân” rác rưởi nhà nàng ra thì người có mặt trong phòng đều có đẳng cấp cao hơn nàng, nên kết quả cuối cùng chỉ là…

Ầm! Xèooo…

...một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khi trảo ảnh va chạm với đồ vật đầu tiên nó tìm thấy, là chiếc ghế trống mà Mặc Thừa vừa ngồi mà thôi.

Đáng nói là, ngay khi tiếng nổ chói tai kia còn chưa có tan đi, thì những âm thanh của đồ vật bị ăn mòn như kim loại gặp axit đã đến tai mọi người, cùng với đó là…

“Híttt… Ngũ... ngũ tinh Đại Đấu Sư!”

“Nàng là… Độc Sư!”

“Thủ đoạn dùng độc thật độc ác!”

“...”

...tiếng ai đó hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh trước thực lực và thủ đoạn của Mộc Ánh Tuyết, xen lẫn những xì xầm và ánh mắt ái ngại cho thảm trạng của… cái nền nhà, nơi trảo ảnh va chạm với chiếc ghế làm từ Tử Tinh Thạch quý báu.

Thảm trạng gì à? - Đơn giản lắm, tất cả đều đã hóa thành khói! Cụ thể hơn là bị chưởng lực đánh tan thành từng mảnh nhỏ trước, rồi mới bị độc vụ ăn mòn thành khói sau.

Vật liệu cấp ba họ thủy tinh như Tử Tinh Thạch đều có hạ tràng như thế, khỏi nói trúng vào người sẽ thành dạng gì a!

×

— QUẢNG CÁO —

“Rốt cuộc thì các hạ muốn gì?” - Không có thời gian để tiếc nuối tài sản, Mặc Thừa trầm mặt nói: “Mặc Gia ta tự nhân chưa bao giờ đắc tội với các hạ hay bất kỳ ai của Tề Thiên Cung, hà tất các người phải tìm Mặc Gia ta gây phiền phức? Các ngươi biết được kẻ đứng sau lưng Mặc gia không?”

Khoan hãy nói tới câu trả lời của Tiêu Thiên, thì một loạt câu hỏi của Mặc Thừa vừa ra, cả phòng đều nhịn không được nhổ nước bọt trong lòng, đồng thời khinh bỉ ra mặt.

Người ta đã chỉ thẳng mặt nói “Mặc Gia có thể sống, nhưng Mặc Thừa ngươi phải chết” từ đầu rồi, vậy mà mở miệng, ngậm miệng là “Mặc Gia ta” để kéo cả gia tộc vào cuộc chứ không đả động gì tới cá nhân chính mình, chưa đủ còn bóng gió nhắc tới ô dù phía sau. Làm người mặt dày được đến mức độ này thực sự là có một không hai.

“Thứ nhất, ta muốn gì sớm đã thông báo tới ngươi và mọi người, không cần hỏi đi hỏi lại.

Thứ hai, ta không tìm Mặc Gia phiền phức, mà là tìm Mặc Thừa ngươi phiền phức. Đừng lôi cả Mặc Gia xuống địa ngục chung với mình.

Thứ ba, phía sau Mặc Gia các ngươi là Vân Lam Tông, trẻ ba tuổi đều biết. Đáng tiếc, Vân Vận trước nợ ta một ân tình, sau thiếu ta một hẹn ước, nàng sẽ vì một cái Mặc Gia cỏn con đi đắc tội Tề Thiên Cung chúng ta, đắc tội Mỹ Đỗ Toa hay không, ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết a.

Nói tóm lại là… tiểu Mộc!”

“Vâng, chủ nhân.”

Vẫn là âm thanh lạnh lùng ấy, khác biệt là lần này Mộc Ánh Tuyết không chỉ dùng một tay nữa, mà thay vào đó là…

“Vân Sinh Vụ Trưởng”

Vù! Vù! Vùùù…

...thủ đoạn tạo độc vụ diện rộng cũ từng được sử dụng tại Thạch Mạc Thành trước mặt đám người Mạc Thiết dong binh đoàn tái hiện, nhưng lại được nàng phát động bằng chân. Chưa dừng lại ở đó, ngay khi sương mù màu trắng vẫn đang nhanh chóng lan ra khắp phòng, thì…

“Bách Hoa Liễu Loạn”

Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!

...nương theo thân thể không ngừng xoay tròn của Mộc Ánh Tuyết và lớp áo bào đen đã bị hất tung lên trời bởi Vân Sinh Vụ Trưởng trước đó là… hàng trăm bông, lá, rễ, thân, cành v.v. các loại bộ phận của đủ loại cây không ngừng bắn ra xung quanh như ám khí.

Tự biến mình thành một cái Bạo Vũ Lê Hoa chạy bằng cơm a!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện