“Vân Sinh Vụ Trưởng”
Vù! Vù! Vùùù…
“Bách Hoa Liễu Loạn”
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Sương khói, khỏi nói cũng biết là có độc. Về phần đám hoa, lá, cành kia… chưa rõ có độc hay không, nhưng tốt nhất là đừng nên để chúng quẹt vào, biết đâu lại kích phát cái gì đó không dành cho con người chịu đựng thì quá oan uổng đi.
Nhận thức được danh tính Độc Sư và khả năng dùng độc có thể gọi là thần sầu của Mộc Ánh Tuyết, cùng với kinh nghiệm từ lần “không nói hai lời liền động thủ” trước đó của Tiêu Thiên, đám người trong phòng không bàn mà hợp đồng loạt làm ra động tác tự bảo vệ chính mình tương ứng.
Đó là… vừa dùng đấu khí khải giáp bảo vệ bản thân, vừa nín thở quay đầu chạy thằng về phía cửa lớn!
Nói giỡn! Đối phương thế nhưng mà là cao thủ dùng độc, lại còn cố ý đến đây để giết người, đã thế bối cảnh xung quanh vẫn là một căn phòng hẹp. Họa chăng có điên mới ở lại đâu. Quan trọng hơn là "tránh voi chẳng xấu mặt nào", nữ vương Mỹ Đỗ Toa hung danh lan xa thế nhưng mà đang đứng ở đằng kia nhìn chằm chằm, bây giờ không lo chạy ngay đi chẳng lẽ còn chờ nàng mời hay gì?
Về mặt ý tưởng thì quyết định "chạy" này đủ kịp thời và quyết đoán, đáng tiếc…
“Mỹ Đỗ Toa!”
Két! Rầm! Rầm! Rầm!
“Hắn chưa cho đi thì đừng ai hy vọng rời được khỏi căn phòng này!”
...một giọng nói lạnh lùng vang lên, theo sau đó là liên tiếp những âm thanh đóng sập lại của tất cả các cánh cửa trong phòng để đám người nhanh chóng hiểu ra một sự thật vô cùng đáng sợ rằng, muốn đi cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Tiêu Thiên đã hơn một lần khẳng định rằng hắn muốn Mặc Thừa phải chết ở đây hôm nay, trong bối cảnh trước đó còn cố ý dặn đi dặn lại rằng “tuyệt đối nghe lời ta làm việc”, Mỹ Đỗ Toa đương nhiên biết mình phải làm gì.
Cửa phòng bị đóng kín bởi một siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong, đồng nghĩa với tất cả mọi người đều đã bị nhốt chung trong cái lồng tràn đầy khí độc, gai độc, hoa độc, cây độc này. Hay nói cách khác, nếu bọn họ không thể sớm tìm ra cách thoát ra khỏi đây, thì bị đánh chết ngay lập tức hay bị độc công tâm tới chết cũng chỉ là chết sớm hơn hay muộn hơn chút xíu mà thôi.
Vấn đề là... thoát được sao? - Đừng quên người đang canh giữ cái cửa kia thế nhưng mà chính là "Xà Nữ Vương" Mỹ Đỗ Toa, siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong đại danh đỉnh đỉnh đấy, không phải loại a miêu a cẩu bọn họ có thể đụng vào đâu.
Quan trọng hơn, một khi đã hít phải Điện Niết Bàn, thì…
“Hahaha… của ta… tất cả đều là của ta… hahaha…”
“H-Hoàng Thượng… thần… thần biết… biết tội…”
“Mặc Gia chó má, ngày nào đó ta nhất định sẽ huyết tẩy cả gia tộc các ngươi…”
“...”
×
— QUẢNG CÁO —
...rất nhanh thôi những mơ ước thầm kín nhất trong lòng các nạn nhân đều sẽ sớm được thể hiện ra trên nét và lời nói của họ, bất kể chúng có cao cả hay hèn mọn đến đâu.
Kẻ cười - người khóc, kẻ đứng - người nằm, kẻ buồn - người vui v.v. tình cảnh không khác gì đám người Mạc Thiết dong binh đoàn tại Thạch Mạc Thành ngày đó.
À không, có khác biệt chứ. Khác biệt đó chính là trong số những kẻ đang lạc lối trong ảo giác ước mơ của mình thành sự thật kia, vậy mà vẫn còn một người tỉnh táo.
Hắn chính là Mặc Thừa!
Mà, tạm thời chưa nói tới chuyện vị Đại trưởng lão Mặc Gia này còn khỏe mạnh và tỉnh táo là do thực lực hắn mạnh hơn mọi người xung quanh, hay bởi vì còn có huyền cơ khác, thì sau khi thấy tận mắt, nghe tận tai “thảm trạng” trong phòng từ những kẻ trúng độc sâu, Mặc Thừa hiểu rằng lại tiếp tục giấu bài nữa thì kết cục của hắn sẽ chẳng khác gì đám người kia.
Cho nên… hắn phải giãy dụa!
“Khốn kiếp! Là các ngươi ép ta!”
“Ưng Kích Trường Không”
Ù! Ù! Ù!
Nương theo một tiếng hét lớn có chút gì đó khá là phi nhân loại, từng luồng đấu khí đỏ sẫm như ngọn lửa hừng hực không ngừng tuôn ra bao bọc lấy thân thể hắn. Cùng lúc đó, bàn tay Mặc Thừa cũng co lại thành trảo, móng tay bén nhọn tựa như vuốt ưng hung hăng chụp thẳng tới… Mộc Ánh Tuyết.
Một quyết định mang tính bất đắc dĩ cực kỳ cao của Mặc Thừa!
Gọi là bất đắc dĩ, bởi vì hai người còn lại trong tầm ngắm của hắn là Tiêu Thiên thì sâu không thấy đáy, còn Mỹ Đỗ Toa… nghĩ cũng đừng nghĩ. Chỉ duy nhất Mộc Ánh Tuyết sau hai lần ra tay đã để lộ ra đẳng cấp ngũ tinh Đại Đấu Sư của nàng là khả thi mà thôi.
Đáng tiếc, khả thi hay không… không phải do hắn định đoạt.
Nhìn một trảo ngoan độc đang vồ về phía mình, Mộc Ánh Tuyết cũng chẳng thèm tránh né hay chủ động chống đỡ. Thay vào đó, nàng lại một lần nữa xòe bàn tay tuyết trắng của mình về phía Mặc Thừa, sau đó… nắm chặt lại.
“Tinh Liệu Nguyên”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một loạt