Trở lại với tình hình hiện tại.
Đang lúc mọi người trong lòng hả hê, ngoài mặt ái ngại hết nhìn về phía Mặc Thừa đang lăn lộn trong vũng máu trên mặt đất, lại đảo sang ba người Tiêu Thiên cách đó không xa, thì…
“Đủ rồi, thu tay lại đi, tiểu Mộc.”
...rốt cuộc vị tai tinh ngang trời xuất thế này cũng chịu hạ lệnh cho thuộc hạ hắn dừng tay.
“Vâng, chủ nhân.”
Ngoan ngoãn lên tiếng đáp lời chủ nhân xong, Mộc Ánh Tuyết lại một lần nữa khiến mọi người khiếp sợ với khả năng dùng độc của mình khi cứ thế… há miệng hút hết độc khí xung quanh như cái cách nàng đã làm ngày đó tại Thạch Mạc Thành.
Về phần những hoa, lá, cành kia thì… mặc kệ chúng thôi. Dù sao đây cũng không phải nhà mình, bản thân không dọn có người khác dọn.
Mất vài phút không khí trong đại sảnh mới thông thuận trở lại, nhưng từng đó là đủ để những ám ảnh về “một kẻ sâu không thể lường, đến mức siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong như nữ vương Mỹ Đỗ Toa đều cam tâm nghe lời làm việc, cùng với một thuộc hạ chỉ mới ngũ tinh Đại Đấu Sư đã có thể dễ dàng đánh gục ngũ tinh Đấu Linh” in vào tâm trí tất cả những người có mặt tại hiện trường rồi.
Chờ không khí trong lành và quang đãng trở lại, Tiêu Thiên mới vừa chậm rãi bước lại một chiếc ghế còn lành lặn và sạch sẽ để ngồi xuống, vừa…
“Được rồi, đừng giả vờ nữa. Ta biết ngươi còn con bài chưa lật, muốn sống thì mang nó ra đi. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi đấy.”
...nói lời thâm thúy khiến đám người trong phòng, dù đang sợ muốn chết, nhưng vẫn nhịn không được kinh ngạc nhìn về phía Mặc Thừa.
Con hàng này mạng đều sắp không còn tới nơi rồi mà vẫn muốn giấu bài!? Định giấu tới kiếp sau dùng hay gì? Quan trọng hơn, gọi “con bài chưa lật” tức là đã nó chưa được lật a, làm sao Tề Thiên Cung lại biết?
“Ngươi… khụ… hành động của các ngươi hôm nay… khụ… rõ ràng là muốn… khụ… khiêu khích uy nghiêm Vân Lam Tông… khụ…” - Cố sức giãy dụa bò dậy, Mặc Thừa vẫn không quên mang ô dù ra che chở bản thân mình: “Hôm nay có Nạp Lan chất nữ ở đây… khụ… các ngươi…”
“Kiên nhẫn của ta có giới hạn và ngươi đang khiến nó ít đi rất nhanh đấy.” - Tiêu Thiên dùng ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó thổi phù một hơi đầy tùy ý: “Mà, ngoại trừ lôi Vân Lam Tông ra, ngươi không thể làm gì khác à?
Quan trọng hơn, nếu ngươi quên rồi thì để ta nhắc cho ngươi nhớ, đó là mạng Mặc Thừa ngươi hôm nay ta lấy định. Ngươi muốn phản kháng cứ việc ra tay, còn đem Vân Lam Tông và Vân Vận ra nói chuyện với ta cũng vô dụng thôi.”
“Ngươi.. khụ…” - Nói đến đây, lại ngu ngốc và cố chấp Mặc Thừa cũng đã hiểu rõ rằng đám khách không mời mà đến này thật sự muốn lấy mạng mình, tiếp tục cầu xin tha mạng là hoàn toàn vô nghĩa, cho nên thay vì tiếp tục nói lời dư thừa, hắn… lại dùng ánh mắt oán độc như dã thú nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, khóe miệng cong lên nụ cười dữ tợn, đồng thời cánh tay trái còn nguyên vẹn bỗng nhiên chớp động: “Muốn giết ta… ta cũng tặng lại cho ngươi vài vết sẹo… Aaaaa!!!”
Nương theo một tiếng gầm chắc chắn không phải là âm thanh mà nhân loại có thể phát ra, nhất thời…
Bùng! Vùùù…
×
— QUẢNG CÁO —
...sóng linh khí trong phòng bỗng nhiên chấn động dữ dội, một luồng ám kình hung mãnh bất thình lình bùng lên đem tay áo trái của Mặc Thừa chấn cho tan nát, để lộ ra trước mắt mọi người một cánh tay chi chít gân xanh như những con rắn nhỏ đang liên tục nhuyễn động.
Chưa dừng lại ở đó, theo đấu khí không ngừng được đưa vào một cách điên cuồng, cả cánh tay lẫn bàn tay kia vậy mà cứ thế… biến lớn lên. Móng tay đang từ bình thường cùng dài ra vọt ra, thậm chí còn biến thành màu sắc đen nhánh vô cùng kỳ lạ.
Vốn tưởng rằng biến hóa đến đây đã kết thúc, nhưng không!
Ngay khi đạt đến một kích cỡ có vẻ như đã là tối đa, cánh tay Mặc Thừa lại một lần nữa khiến mọi người đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác khi nhanh chóng… biến thành màu đỏ rực. Nhìn thoáng qua, giống như một cánh tay được tạo thành từ lửa.
Lúc này, hình dạng cánh tay của Mặc Thừa đã hoàn toàn khác hẳn với nhân loại, ngược lại là có phần giống với tứ chi của ma thú hơn.
“Chết đi!”
Ầm! Soạt!
“Biến hình” xong xuôi, ánh mắt oán độc của Mặc Thừa một lần nữa nhìn kỹ Tiêu Thiên, đầu gối hắn cong lại, chân đạp mạnh xuống mặt đất lấy đó làm đà lao thẳng về hướng mục tiêu như một viên đạn.
Đáng nói là, bời vì quá mức khổng lồ nên trong lúc xông lên, bàn tay Mặc Thừa không thể không vạch xuống mặt đất dưới chân. Nơi những ngón tay bén nhọn vạch qua, bề mặt cứng rắn của nền nhà cứ thể bị vạch ra năm cái rãnh thật sâu. Lực