Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Thượng Thiên chi Hạ, nơi nào có “Thiên”, ở đó có “Thiên Hạ”


trước sau

“Cái kia… không biết điều kiện của Vô đại nhân… là gì ạ?”

Nạp Lan Túc có cơ sở để ngập ngừng và lo lắng, bởi vì cái gọi là “người đứng càng cao, tầm nhìn và lý tưởng càng xa”. Tề Thiên Cung có khả năng làm được những điều không tưởng, đồng nghĩa với khả năng bọn họ muốn những thứ không tưởng cũng hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu bây giờ vị Vô đại nhân này nói muốn thứ gì đó Nạp Lan Gia không có, hoặc có sẵn nhưng lại vì lý do gì đó mà không thể giao thì làm sao bây giờ?

“Điều kiện của ta rất đơn giản.” - Trước sự thấp thỏm và có phần sốt sắng từ Nạp Lan Túc cùng Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Thiên chỉ đơn giản là chậm rãi nói ra câu trả lời của mình: “Ta… muốn Nạp Lan tiểu thư!”

“…”

Nháy mắt, không khí trong đại sảnh lập tức cứng ngắc. Cả Nạp Lan Túc lẫn Nạp Lan Yên Nhiên đều như bị đóng băng ở biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mình.

Bọn họ không dám, mà cũng không muốn tin vào những gì bản thân vừa nghe Tiêu Thiên nói!

Tiền và quyền bỏ đi khỏi đề cập chi cho mất công, nhưng thực sự phải thừa nhận rằng trong một sát na* hai người đã cho rằng đối phương sẽ muốn thiên tài địa bảo quý hiếm, công pháp võ kỹ cao cấp, hoặc đan dược gì đó nghịch thiên v.v. như bao người khác vẫn nghĩ về hai chữ “điều kiện” đấy.

Đáng tiếc, trăm nghĩ, ngàn nghĩ cũng nghĩ không ra vị Vô đại nhân này vậy mà muốn Nạp Lan Yên Nhiên, người được xem là tương lai của Nạp Lan Gia, Vân Lam Tông và thậm chí của cả Gia Mã Đế Quốc.

Ừ thì hợp lý, hợp cả tình đấy. Chỉ là… không nên a!

“Đại nhân…”

“Như thế nào, không đồng ý sao?” - Nhìn hai người đối diện không ngừng trầm ngâm, cau có, rồi thì ngập ngừng muốn nói lại thôi, Tiêu Thiên lúc này mới nhún vai lên tiếng, một bộ rất bất đắc dĩ: “Không đồng ý thì đổi một điều kiện khác. Dù sao ta cũng chỉ là thuận miệng, được thì tốt, không được thì thôi.”

Khác với Tiểu Y Tiên và Thanh Lân còn trẻ người, non dạ, không bối cảnh nên dễ dàng bị dụ dỗ cũng như thao túng; hay một Mỹ Đỗ Toa vai gánh nhiều áp lực cùng ràng buộc có thể dùng làm điều kiện trao đổi, Nạp Lan Yên Nhiên vừa giàu, vừa đẹp, lại còn không ngốc, vẫn là trong bối cảnh sau lưng có gia tộc, có sư phụ, có tông môn chống đỡ, thu nàng vào Tề Thiên Cung có khác nào vạch áo cho người xem lưng đâu. Tiêu Thiên mới chẳng dại dột đến thế.

Đương nhiên, hành động “nói đùa” ngày hôm nay cũng không phải là không có mục đích. Mục đích đó chính là để cài cắm vào đầu Nạp Lan Túc và Nạp Lan Yên Nhiên một suy nghĩ, rằng “Nạp Lan tiểu thư đủ điều kiện để gia nhập Tề Thiên Cung, chỉ là vì nhiều lý do nên việc này không, hay chính xác hơn, là chưa xảy ra mà thôi”.

Nạp Lan Túc và Nạp Lan Yên Nhiên liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương những ánh sáng kỳ dị lấp lóe. Câu “nói đùa” đầy ẩn ý của Tiêu Thiên mang cho hai người những suy nghĩ giống và khác nhau, nhưng chuyện đó để nói sau đi.

Còn hiện tại…

“Vậy… rốt cuộc điều kiện của ngài là gì vậy, Vô đại nhân!?”

...tính mạng cha/ông bọn họ, chính là “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt, đang trong vòng nguy kịch mới là chuyện cần phải được đặc biệt chú trọng hơn đây này.

Thường nói “quá tam ba bận”. Hôm qua hỏi một lần rồi, thêm hôm nay hai lần nữa tổng cộng đây đã là lần thứ ba Nạp Lan Túc hỏi Tiêu Thiên cùng một vấn đề. × — QUẢNG CÁO —

Lần thứ nhất, hắn trả lời rằng gặp riêng sẽ nói.

Lần thứ hai, hắn nói muốn Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng hóa ra chỉ là “đùa giỡn”.

Đến lần thứ ba này, rốt cuộc Tiêu Thiên đã chịu thật lòng nói ra thứ hắn muốn từ Nạp Lan Gia. Chỉ có điều...

“Ta kính Nạp Lan lão gia tử một đời anh hùng, làm quan thanh liêm, làm người hào sảng, không muốn nhìn hắn về già còn phải chịu đau đớn giày vò. Quan trọng hơn là dương thọ hắn chưa tận, còn nên khỏe mạnh thêm mấy chục năm nữa, nên lần này cố ý giúp hắn một tay.

Về phần điều kiện gì đó… ừm, nhánh Thất Huyễn Thanh Linh Tiên các ngươi đang dùng như giải thưởng cho người có thể chữa được cho Nạp Lan lão gia tử là đủ rồi, không cần thêm bất kỳ thứ gì khác nữa đâu.”

...thứ hắn muốn ấy, theo một góc độ nào thì có thể gọi là… không gì cả!

Khoan hãy nói tới phản ứng của cha con Nạp Lan Túc sau câu trả lời của Tiêu Thiên, thì Thất Huyễn Thanh Linh Tiên là một loại dược thảo cấp sáu quý hiếm, với phần rễ có thể đề luyện ra Thất Huyễn Thanh Linh Dịch, một loại dược dịch mang lại tác dụng rất cao lên linh hồn người sử dụng.

Theo nguyên tác, bệnh tình Nạp Lan Kiệt trở nặng đã khiến Nạp Lan Gia trên dưới loạn thành một đoàn. Sau khi được Cổ Hà chỉ cho một con đường sáng bằng phương pháp dùng dị hỏa thiêu độc,

Nạp Lan Túc lúc này mới không tiếc đại giới mở ra giải thưởng cho người có thể giúp Sư Tâm Nguyên Soái phụ thân hắn chữa bệnh, trong đó bao gồm cả gốc Thất Huyễn Thanh Linh Tiên kể trên.

Cũng theo nguyên tác, thì sau lần chơi ngu lấy tiếng khiến Dược Trần rơi vào ngủ say do tiêu hao linh hồn lực quá độ vì phải bất đắc dĩ chùi đít cho đệ tử, Tiêu Viêm lúc này mới nghe lời Nhã Phi nhắm tới Thất Huyễn Thanh Linh Tiên để giúp sư phụ hắn nhanh chóng khôi phục, từ đó kéo theo một loạt hành động giả trang, trà trộn và khu độc sau đó.

Về phần Tiêu Thiên, hắn muốn nhánh dược liệu cấp sáu này chỉ đơn giản là bởi nó là cấp sáu mà thôi, không có bất kỳ mục đích sâu xa hay cụ thể nào cả.

À, thực ra là có, đó là muốn Nạp Lan Gia nói chung thiếu hắn một cái ân tình, và Nạp Lan Yên Nhiên nói riêng “sợ” hắn thêm một tầng nữa.

Trở lại với đại sảnh.

“Thất Huyễn Thanh Linh Tiên…” - Không chỉ Nạp Lan Túc bất ngờ, mà cả Nạp Lan Yên Nhiên cũng nhịn không được thốt lên ngạc nhiên: “...chỉ thế thôi sao?”

“Ơ, ngươi lại nghi ngờ lời ta nói à?” - Tiêu Thiên cười như không cười: “Nếu Nạp Lan tiểu thư thật sự muốn theo ta như vậy, chi bằng chúng ta chiêu cáo thiên hạ luôn đi. Dù sao ta cũng không ngại việc có thêm một người xinh đẹp đi đằng sau mình đâu.”

“A! Chuyện đó… cái kia…”

“Đùa với người thôi.” - Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên tay chân luýnh quýnh như gà mắc tóc phần vì sợ sệt, phần vì bất ngờ, Tiêu Thiên nhịn không được khoát tay: “Tiểu Mộc, ngươi và Nạp Lan tiểu thư đi xem bệnh cho Nạp Lan lão gia tử, ta và Nạp Lan gia chủ còn có việc muốn bàn.”

Đối với thái độ ra lệnh như thể đây là nhà mình của Tiêu Thiên khiến Nạp Lan Túc cũng có chút để tâm, nhưng rồi… × — QUẢNG CÁO —

“Cái kia… Yên Nhiên, ngươi dẫn Mộc cô nương vào trong xem tình hình gia gia ngươi thế nào đi. Một mình ta ở đây tiếp Vô đại nhân là được rồi.”

...cuối cùng lại chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Người ta là bác sĩ, bản thân là người nhà, lời ai nói có trọng lượng hơn khỏi nghĩ cũng biết a.



Hai nữ nhân nhanh chóng dắt díu nhau rời đi, để lại đại sảnh chỉ còn Nạp Lan Túc và Tiêu Thiên uống trà đàm đạo với nhau.

“Không biết Vô đại nhân muốn gặp riêng tại hạ là có vấn đề gì thế?” - Nạp Lan Túc vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt chăm chú: “Phải chăng là có liên quan đến phụ thân tại hạ?”

Cũng khó trách vị Nạp Lan gia chủ này bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy, bởi vì từ góc độ một người vừa làm con, vừa làm cha như hắn, hành động “đuổi khéo” Nạp Lan Yên Nhiên đi của Tiêu Thiên nhìn thế nào cũng thấy giống… báo tin buồn a.

Kiểu như “Nạp Lan Yên Nhiên còn trẻ, sợ rằng cú sốc này sẽ ảnh hưởng đạo tâm nàng nên ta muốn nói riêng với ngươi trước, ngươi tìm cách nhẹ nhàng hơn thông báo lại cho nàng sau đi. Nạp Lan lão gia tử… không cứu được nữa rồi!” đại khái là vậy đấy.

Dưới ánh mắt vừa lo lắng, vừa bất an của Nạp Lan Túc, Tiêu Thiên cứ thế chậm rãi nhấp một ngụm trà, khẽ “khà” một tiếng trong cổ họng, sau đó mới chịu mở miệng.

“Tiểu Mộc đã ra tay, tin chắc Nạp Lan lão gia tử không có vấn đề, ngươi yên tâm đi.” - Không giống như trước đó sử dụng giọng thật như giả, giả như thật “nói đùa” về việc muốn Nạp Lan Yên Nhiên, lần này cả ánh mắt và lời nói Tiêu Thiên đều vô cùng nghiêm túc để hỏi ngược lại Nạp Lan Túc: “Việc ta muốn bàn với Nạp Lan gia chủ là… ngươi thấy thế nào về thế cục thiên hạ hiện tại?”

Trước câu hỏi khá là bất ngờ mà không kém phần hóc búa của Tiêu Thiên khiến Nạp Lan Túc trước hết là ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh hắn liền nhịn không được nhướng mày. Đang chuyện gia sự, làm sao lại chuyển sang nói đại sự rồi!? Sẽ không phải là…

“Thiên hạ… ý ngài là…”

...không biết nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt nghi hoặc của Nạp Lan Túc bỗng nhiên thay đổi, trở nên… ẩn ý nhiều hơn.

“Gia Mã Đế Quốc là thiên hạ, Đông Bắc Vực là thiên hạ, Đấu Khí đại lục… cũng là thiên hạ. Thượng Thiên chi Hạ*, nơi nào có “Thiên”, ở đó có “Thiên Hạ”. Quan trọng là tầm nhìn của ngươi tới được đâu thôi, Nạp Lan gia chủ.”

“Nơi nào có thiên, ở đó có thiên hạ… sao!? Hạ thiên… thiên hạ a!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện