Trên chiếc giường lớn đặt ngay tại trung tâm căn phòng rộng rãi và thoáng đãng, một ông lão thoạt nhìn đã rất già nua, gầy gò, ốm yếu đang được một đám thị nữ không ngừng chạy đi chạy lại chăm sóc.
Kéttt…
Tiếng mở cửa rất khẽ vang lên, kéo theo đó là ánh sáng từ bên ngoài tràn vào khiến các thị nữ đang bận bịu kia nhịn không được quay đầu sang nhìn. Chỉ là ngay khi nhận ra người đến là Đại tiểu thư Nạp Lan Yên Nhiên nhà họ, mọi người lại lẳng lặng tiếp tục công việc đang dở dang trên tay mình. Không có cúi chào, cũng chẳng mở miệng hỏi thăm bởi vì bọn họ sớm đã được lệnh là không cần làm như vậy tại đây.
Theo Nạp Lan Yên Nhiên và Mộc Ánh Tuyết bước lại gần, tình huống cụ thể của ông lão đang nằm trên giường cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Tay chân héo úa, gầy guộc; râu, tóc đã rụng gần hết, chỉ còn lại lưa thưa những sợi bạc trắng mong manh; gương mặt xanh xao; hơi thở suy yếu; hai hàng lông mày tối đen tử khí chốc chốc lại khẽ nhăn vì đau đớn dù đang hôn mê sâu. Không thể thể nhận ra một “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt đã từng quát tháo phong vân khiến các nước lân cận sợ mất mật ngày nào nữa, hiện tại chỉ còn nằm đây một ông lão gần đất xa trời, từng giây từng phút phải chịu Lạc Độc dày vò nhưng lại không thể chết đi bởi vì gia tộc còn cần hắn sống để chống đỡ.
Chân chân chính chính sống không bằng chết, mà muốn sống thì không được, muốn chết lại không xong a!
“Các ngươi ra ngoài trước đi, có việc ta sẽ gọi sau.”
“Vâng, Đại tiểu thư.”
Một lời xuống và căn phòng nhanh chóng chỉ còn một người nằm giữa, hai người đứng xung quanh đầy tĩnh lặng. Mãi cho đến khi…
“Mộc cô nương, ngươi xem… hức…”
...tịch mịch bị phá vỡ bởi những nức nở của Nạp Lan Yên Nhiên khi còn chưa kịp nói hết câu.
Ở bên ngoài lạnh nhạt với đời, cao cao tại thượng với người, thiên phú ngạo nghễ với thiên hạ, nhưng về tới nhà, đứng trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc, trước mặt người ông nội đã từng là tượng đài khổng lồ, đã từng hiền hòa gần gũi, đã từng hết mực cưng chiều đứa cháu gái nhỏ này, nàng chỉ có thể khóc.
Rốt cuộc thì… tiền tài, địa vị, nhan sắc, thực lực có tác dụng gì không, khi mà đến cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân, bạn bè những người mình yêu thương, quý mến ngày ngày chịu giày vò trong đau khổ mà chẳng thể làm được gì chứ!
Có thể Mộc Ánh Tuyết hiểu và đồng cảm với Nạp Lan Yên Nhiên, cũng có thể không. Nhưng dù thế nào thì nàng vẫn chẳng có biểu lộ gì ra mặt cả, bởi vì đối với nàng mà nói, chỉ có mệnh lệnh của Tiêu Thiên là tuyệt đối mà thôi. Nên là…
Soạt! Soạt!
...trước vén cái mũ trên đầu xuống cho tiện quan sát, sau lại xắn tay áo lên để dễ bề làm việc, cuối cùng mới…
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!
...liên tục hạ châm bằng một tốc độ mà dù đang bi thương gần chết, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không thể không há hốc mồm khi nhìn chứng kiến tận mắt.
Cái gì gọi là hồ điệp xuyên toa, cái gì gọi là bát phương quỷ ảnh? - Đây chính là a!
Chỉ thấy hai cánh tay nhỏ nhắn, trắng tinh như tuyết, nõn nà như sen không ngừng đan xen vào nhau để liên tục rút từng cây ngân châm dài bằng ngón tay người trưởng thành ra khỏi cuộn vải ghim đầy ngân châm và đâm vào huyệt đạo xung quanh trái tim Nạp Lan Kiệt.
×
— QUẢNG CÁO —
Bỏ qua chuyện cái cuộn châm kia được lấy ra từ đâu và lúc nào, thì phải biết vùng ngực nhân loại, đặc biệt là ngực trái, từ xưa đến nay vẫn luôn được biết đến như là một trong những vị trí có nhiều tử huyệt nhất trên thân thể đấy. Một châm xuống sai lầm là thần tiên hiện thế cũng cứu không được đâu.
Mộc Ánh Tuyết thì tốt rồi, cứ thế xuống châm như cái máy khâu theo đúng nghĩa đen!
Đáng nói là, nếu nói một kẻ ngoại đạo như Nạp Lan Yên Nhiên nhìn thấy thủ pháp của nàng liền sợ hãi và khâm phục một, thì người trong nghề sợ rằng sẽ phải kinh ngạc tới mười ấy.
Để cho rõ ràng thì thủ pháp dùng châm Mộc Ánh Tuyết đang sử dụng gọi “Thông Pháp”, một trong Quỷ Châm Bát Pháp của Chân Thiên Cung.
Về cơ bản, Thông Pháp là một loại thủ đoạn dùng châm đâm vào hai, hoặc nhiều huyệt đạo khác nhau để tạm thời cô lập, cũng như khóa cứng đoạn kinh mạch ở giữa, sau đó mới truyền Độc đấu khí vào trong thông qua thân châm để tiến hành đả thông tắc nghẽn.
Trăm hay không bằng tay quen, người mới tốt nhất chỉ nên thử hai châm một lần, kinh nghiệm hơn thì cứ thế tăng lên, còn đến trình độ cỡ Mộc Ánh Tuyết hiện tại… một lần duy nhất châm toàn bộ 365 huyệt đạo trên cơ thể người đều không thành vấn đề.
Đáng tiếc, hạ được châm là một chuyện, có đủ đấu khí để kích hoạt chúng cùng lúc hay không lại là một câu chuyện khác.
Muốn đồng thời kích hoạt 365 châm, người thi châm ít nhất phải có thực lực Đấu Vương trở lên để thao túng thiên địa linh khí tới trợ giúp, chứ nhân lực đơn thuần là gần như không có khả năng. Ngũ tinh Đại Đấu Sư như Mộc Ánh Tuyết tối đa cũng chỉ có thể khoanh vùng đâu đó khoảng hai mươi, tối đa là mươi huyệt đạo quanh trái tim mà thôi.
Tại sao lại là trái tim