“Nơi nào có thiên, ở đó có thiên hạ… sao!? Hạ thiên… thiên hạ a!”
Nạp Lan Túc không ngừng lẩm bẩm những lời mà nếu không phải quá thâm sâu, thì chỉ có thể là là cực kỳ vô nghĩa vừa được Tiêu Thiên nói ra. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, ánh mắt mờ mịt và nghi hoặc của hắn vậy mà càng lúc càng sáng sủa hơn, càng thanh minh hơn, càng… kinh ngạc hơn.
Phải, là kinh ngạc đấy!
“Vô đại nhân… ngài và Tề Thiên Cung…”
“Chưa phải bây giờ, nhưng sớm muộn cũng sẽ có một ngày.” - Tiêu Thiên lắc đầu, ánh mắt thâm thúy: “Ta và Vân Vận có duyên, nàng lại cùng Nạp Lan tiểu thư là sư đồ, nói như vậy đủ để ngươi hiểu rồi chứ?”
“Yên Nhiên… thì ra là thế!”
Không khí trong đại sảnh bỗng chốc trầm xuống. Hai người bên trong không ai cử động, cũng chẳng ai nói gì, cả hai chỉ nhìn nhau thật kỹ với những suy nghĩ riêng trong đầu mình.
Nạp Lan Túc không đáp, bởi vì không cần thiết. Hắn hiểu rằng những gì đối phương cho mình biết ngày hôm nay đều chỉ đang dừng ở mức cảnh báo, rằng tương lai nếu có đại sự xảy ra, quan hệ giữa Vân Vận và Nạp Lan Yên Nhiên sẽ mở ra cho Nạp Lan Gia một cơ hội.
Tuy nhiên, cơ hội sinh không tự nhiên sinh ra hay mất đi, nó chỉ chuyển từ tay người này sang tay kẻ khác mà thôi. Nói cách khác là vào thời khắc mấu chốt, chọn lựa như thế nào, Nạp Lan Túc hắn sẽ phải là người đưa ra quyết định cuối cùng.
Cơ hội hắn được trao trước những người khác rồi đấy!
Về phần Tiêu Thiên, hắn cũng không nói gì thêm, bởi vì nói như thế đã đủ rồi.
Thiên là bầu trời, hạ là dưới. Nơi nào có bầu trời, bên dưới nó đều là thiên hạ. Mà Tề Thiên lại có nghĩa là bằng trời. Ngoài ra, trong tên Tiêu Thiên cũng có một chữ Thiên nữa.
Chỉ bằng cách chơi chữ vô cùng tinh quái và không kém phần ảo diệu này, Tiêu Thiên đã gợi ý cho Nạp Lan Túc một sự kiện siêu kinh khủng trong tương lai, nơi mà ở đó… Thượng Thiên chi Hạ, nơi nào có Thiên, ở đó có Thiên Hạ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cả hai nam nhân một già, một trẻ trong đại sảnh vẫn cứ im lặng nhìn nhau đầy thâm ý như thế. Mãi cho đến khi…
Kẹttt…
...cửa lớn được người ta nhẹ nhàng đẩy ra từ bên ngoài, sau đó là hai bóng người cùng nhau bước vào.
Là Nạp Lan Yên Nhiên và Mộc Ánh Tuyết.
“Sao rồi Yên Nhiên, trị liệu thế nào rồi?” - Nhìn thấy con gái mới đi trở lại, mà lại còn giống như vừa khóc qua, Nạp Lan Túc lập tức nhịn không được hỏi vội: “Mắt mũi đỏ hoe thế này, sẽ không phải là…”
“Không có.” - Nạp Lan Yên Nhiên cười yếu ớt lắc đầu: “Vừa rồi Mộc cô nương chỉ mới… thu thập tư liệu về Lạc Độc mà thôi. Trị liệu chính thức ngày mai mới diễn ra.”
“À…” - Trước đó là nữ nhi, hiện tại tới phụ thân… ngổn ngang trong gió: “Mới chỉ là… thu thập tư liệu… sao?
“Thế nào tiểu Mộc, có nắm chắc sẽ trị tận gốc không?”
×
— QUẢNG CÁO —
“Có tám thành nắm chắc sẽ trừ được tận gốc, hai thành còn lại là khắc phục di chứng và tiến thêm một bước, chủ nhân.”
Câu trả lời bằng một chất giọng không gợn sóng, không cảm xúc, không chút ngập ngừng của Mộc Ánh Tuyết khiến hai cha con họ Nạp Lan đều lùng bùng một lỗ tai một trận.
Thiệt thòi đối phương muốn ngày mai mới chính thức trị liệu là do cần thời gian suy nghĩ biện pháp khôi phục di chứng từng đó năm Nạp Lan lão gia tử mang độc trong người, thậm chí chưa đủ còn muốn giúp Sư Tâm Nguyên Soái… tiến thêm một bước! Có thần kỳ cũng đừng thần kỳ đến mức như vậy được không!?
“Tốt, nếu đã như vậy thì chúng ta trở về thôi.” - Nói, Tiêu Thiên đứng dậy dẫn theo Mộc Ánh Tuyết đi thẳng ra cửa lớn và biến mất, sau khi để lại một câu nói đầy ẩn ý: “Đời người chỉ có 10% là quyết định của bản thân, 90% còn lại là cách chúng ta phản ứng với quyết định của cuộc đời. Nạp Lan gia chủ là người thông minh, vào lúc mấu chốt nên chọn gì - bỏ gì, nên hy sinh gì - bảo toàn gì, tin chắc ngươi sẽ biết phải làm thế nào a!”
Nhìn theo bóng lưng thần bí của hai người Tề Thiên Cung dần biến mất đằng xa, Nạp Lan Yên Nhiên một mặt tò mò không hiểu đối phương muốn nói gì. Còn Nạp Lan Túc… cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
“Chọn gì - bỏ gì, nên hy sinh gì - bảo toàn gì” nói thì dễ, làm được hay không mới là vấn đề đây!
. . .
Trở về phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ từ Nạp Lan Gia, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết lập tức có buổi họp bàn kín hai người với nhau để bàn về những việc đã, đang và sẽ xảy ra.
Trong đó, “việc đã và đang xảy ra” đương nhiên là vấn đề trị liệu Lạc Độc cho Nạp Lan Kiệt.
Còn về phần những “việc sẽ xảy ra” lại bao gồm hai nội dung, một là Đại hội Luyện Dược Sư được định tại vài ngày sau, và quan trọng hơn cả, là sự kiện “Tiêu Gia diệt môn” một tháng nữa.
Theo đó, nhờ tính năng [ Kế Thừa ] mới được Hệ Thống cường hóa gần đây, Tiêu Thiên mới biết rõ trong đầu Mộc Ánh Tuyết vậy mà có tới không dưới một trăm phương pháp chữa trị Lạc Độc cho Nạp Lan Kiệt. Từ phi nhân tính như hoán tủy - thay cốt - lọc máu, tới châm cứu - tịnh hóa ôn hòa như những gì nàng vừa làm tại Nap Lan Gia, thậm chí cái gì “dĩ độc trị độc” vô lý, vô nghĩa v.v. đều có. Về phần phương pháp dị hỏa thiêu độc mà Cổ Hà đưa ra… chỉ là hạ sách trong hạ sách mà thôi.
Mà, biết cũng chỉ là biết thế thôi, chứ nói gì thì nói, Tiêu Thiên vẫn là dân ngoài nghề a. Giống như ai cũng biết