“Này, ngươi thấy tình huống tên kia thế nào, Vô đại nhân?”
Câu hỏi tò mò đầy lơ đãng này của Mỹ Đỗ Toa vừa ra, cả khu vực khách quý đều đồng loạt dồn ánh mắt về phía Tiêu Thiên muốn xem thử đáp án hắn đưa ra sẽ là gì. Và câu trả lời cuối cùng của Tiêu Thiên là…
“Hắn có vấn đề hay không, thực sự quan trọng như vậy sao?”
...không có câu trả lời, ngược lại có một câu hỏi.
Đang lúc cả đám người đều một mặt dấu chấm hỏi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đầy nghi hoặc, Tiêu Thiên lại nói tiếp.
“Nếu kẻ dưới kia thực sự là thiếu niên thiên tài và thắng được quán quân đại hội năm nay bằng thực lực bản thân, điều đó nói rõ Gia Mã Đế Quốc các ngươi tụt hậu so với nước láng giềng rồi.
Ta hiểu rằng việc để một kẻ xuất thân từ vùng đất Độc Sư thắng cuộc thi Luyện Dược Sư do nước mình tổ chức là một vấn đề chính trị - ngoại giao vô cùng quan trọng, gọi đại sự trong đại sự cũng không hề sai. Nhưng suy cho cùng thì thể diện là chuyện nhỏ, tương lai quốc gia mới là chuyện lớn a. Thay vì lo lắng bị mất mặt trước dư luận, các ngươi những kẻ được xem là chưởng khống giả này nên quan tâm tới việc phát triển thế hệ trẻ hơn đi.
Còn như hắn là lão quái vật dùng thủ đoạn không minh bạch trà trộn vào phá bĩnh đại hội, vậy thì cứ để cho hắn cười trước đi cũng có sao đâu. Đến lúc trao giải quán quân, các ngươi tại chỗ vạch trần bộ mặt thật của hắn trước mấy ngàn thí sinh và mấy chục ngàn khán giả, sau đó cười lớn tuyên bố giải thưởng thuộc về người có thành tích tốt thứ hai, đồng thời đánh cho kẻ phạm quy kia một trận là được rồi.
Vừa không mất danh tiếng, không mất giải thưởng, lại còn vừa nhân cơ hội này trực tiếp đánh phế một lão quái vật của nước láng giềng, đồng thời gián tiếp vả mặt bọn họ mà bản thân vẫn chiếm lý. Kết cục thế nào các ngươi cũng là người cười cuối cùng, lo lắng nhiều chuyện như vậy để làm gì?”
“...”
Không ai lên tiếng trả lời câu hỏi của Tiêu Thiên, bởi vì mọi người đều biết hắn đã tự trả lời câu hỏi của chính mình rồi.
Đối phương có tài, các ngươi thua để nhận ra vấn đề của chính mình mà sửa sai, mà tiến bộ. Dù thua, nhưng suy cho cùng vẫn là người thắng.
Đối phương gian lận, các ngươi để hắn thắng trước, sau đó tại thời khắc mấu chốt tới một cái lật bàn ngoạn mục. Vừa thắng tình, vừa chiếm lý, lại vẫn giữ được của cải bỏ ra, là toàn thắng 100% .
Đã làm thế nào cũng thắng, chơi làm sao cũng thắng, “bất chiến tự nhiên thành” theo đúng nghĩa đen rồi thì còn lo lắng cái mẹ gì nữa!?
“Vô đại nhân nói không sai.” - Pháp Mã chắp tay cười khổ với Tiêu Thiên: “Là đám lão già chúng ta bị chút hư danh làm cho mờ mắt rồi!”
“Đa tạ Vô đại nhân cảnh tỉnh!” - Gia Lão cũng đồng dạng.
“Càng sống càng trở về, may mà còn Vô đại nhân mắt sáng như đuốc kịp nhìn ra vấn đề.” - Nạp Lan Kiệt khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
“...”
Rất nhanh những người khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ của mình với Tiêu Thiên, tất cả đều là cảm ơn và đa tạ.
Cũng phải thôi, khi mà ngay khi nhận ra được xuất thân của đối phương, thì suy nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu bọn họ, rất không trùng hợp, lại là lo lắng mất thể diện, sau đó nhanh chóng diễn tiến thành nghĩ cách vạch trần hoặc đem tên kia âm thầm làm thịt đi để tránh đối mặt vấn đề một cách đầy hèn nhát.
×
— QUẢNG CÁO —
Ngay cả Mỹ Đỗ Toa khi đặt mình vào vị trí của đám người Pháp Mã, Gia Lão… cũng không ngoại lệ!
Có thể nói, bởi vì “nhược nhục cường thực, cường giả có quyền dùng nắm đấm giải quyết vấn đề” đã ăn sâu vào trong tư tưởng của người bản địa, nên khi có vấn đề cần phải đối mặt, cách đầu tiên bọn họ cùng nhau nghĩ ra đều giống nhau, đó là… giết quách đi cho xong chuyện.
Còn Tiêu Thiên, hắn đến từ một thế giới khác, mang trong đầu một hệ tư tưởng khác, nhìn đời bằng một nhân sinh quan khác, nên cách hắn tiếp cận vấn đề cũng hoàn toàn khác với đám người được gọi là “cao tầng” và “cường giả” xung quanh.
Sau này hắn có bị đồng hóa hay không? - Thời gian sẽ trả lời. Còn ở thời điểm hiện tại, ít nhất thì hắn vẫn còn đang giữ được cái đầu lạnh và góc nhìn rộng lớn hơn những kẻ khác nhiều lắm.
“Được rồi, nếu tất cả mọi người đã hoàn thành kiểm tra, vậy thì vòng thi thứ hai tiếp tục.” - Gác lại tâm sự ngổn ngang trong lòng, ánh mắt khẽ đảo qua áo bào xám thần bí một lần nữa, lúc này Pháp Mã mới trầm giọng lên tiếng: “Trước hết, mời các thí sinh ấn tay vào chiếc nút màu đỏ ở bên trái bàn đá.”
Nghe được âm thanh vang vọng bên tai, các thí sinh đồng loạt đưa ngón tay về phía chiếc nút màu đỏ rồi ấn xuống.
Rột! Rột! Rột! Tạch! Tạch! Tạch!
Theo chiếc nút bị ấn lún xuống dẫn tới một loạt những âm thanh ma sát và cơ quan hoạt động,