Hôm sau.
Trời còn chưa kịp sáng, gà còn chưa kịp gáy nhưng Gia Mã Đế Đô đã sớm ồn ào và tấp nập như ngày mùng một Tết. Đương nhiên, địa điểm náo nhiệt nhất khỏi nói cũng biết chỉ có thể là quảng trường Hoàng Gia, nơi Đại hội Luyện Dược Sư chuẩn bị tái khởi tranh.
Trải qua hai vòng đấu kịch liệt mà không kém phần đặc sắc ngày hôm qua, dưới sự truyền bá của những người may mắn được chứng kiến tận mắt, đại hội lúc này đã trở nên nóng hơn bao giờ hết. Điều đó được thể hiện rõ nét ở việc dù hiện tại mặt trời vẫn chưa buồn ló dạng, nhưng quảng trường Hoàng Gia đã sớm thất thủ bởi dòng người nườm nượp không thấy đâu là điểm cuối chen chúc nhau đổ về.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người đến mỗi lúc một nhiều hơn, kéo theo những âm thanh nghị luận, hỏi thăm càng lúc càng rôm rả hơn, những bàn cá cược càng lúc càng đông người chơi hơn, tổng giá trị của chúng cũng theo đó mà dần trở nên lớn hơn v.v. Đáng nói là mặc dù nhân số nhiều như vậy, nhưng tình hình chung lại chẳng loạn lạc chút nào. Ừ thì đây đó vẫn có tranh cãi và gây gổ, chỉ là đánh nhau tuyệt nhiên lại không có.
Nghĩ xem, Tết mỗi năm chỉ có một lần, ai cũng có quyền trải nghiệm đều rôm rả như thế, thì Đại hội Luyện Dược Sư tám năm mới tổ chức một lần, cho giới hạn số người, làm sao có thể bình thường được đây! Đời người được mấy lần tám năm, chỉ vì một giây máu nóng lên đầu mà bị đuổi cổ khỏi cuộc đại thịnh hội cấp quốc gia này thì chẳng đáng chút nào đâu.
Bởi vậy mới nói, tổ chức tốt là một chuyện, nhưng dân trí cao mới là yếu tố chính định đoạt trật tự xã hội a!
Trong tình cảnh náo nhiệt mà văn minh cao như thế, từ phía chân trời đằng đông chậm rãi dâng lên một luồng sáng chói lọi từng chút, từng chút một đột phá trói buộc của các tầng mây để chiếu sáng khắp thành thị rộng lớn. Và khi mặt trời đã chính thức xuất hiện, thì cũng là cánh cổng lớn đang đóng chặt bên ngoài quảng trường Hoàng Gia bắt đầu được mở ra.
Nhất thời, đám đông náo nhiệt ở bên ngoài giống như nước lũ tìm được đường thoát không ngừng tranh nhau tràn vào phía trong, cảnh tượng không thể bảo là không hùng vĩ.
Tại nơi cao nhất trên khán đài phía đông, khu vực khách quý lúc này cũng đã lác đác vài bóng người đến sớm.
“Đám người này… hôm nay còn muốn điên cuồng hơn so với ngày hôm qua a!” - Vừa cùng Tiêu Thiên, Thanh Lân, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn và Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi ngồi xuống vị trí của mình sau khi vào sân bằng cổng ViP, Mỹ Đỗ Toa đã nhịn không được tặc lưỡi với những gì mà nàng đang nhìn thấy dưới các khán đài: “Đi xem người khác thi thố thôi, có nhất thiết phải liều cả mạng vào như vậy không?”
“Tuổi thọ con người có hạn, trong đó 30% buộc phải lãng phí vào việc ăn ngủ, 20% khác là quãng thời quá trẻ cùng quá già để có thể đi và trải nghiệm, 90% của 50% còn lại thì bị bó buộc bởi các nỗi lo cơm áo gạo tiền, cuối cùng cũng chỉ còn lại 5% thời gian sống để vui chơi, giải trí mà thôi. Trong bối cảnh thịnh hội như thế này tám năm mới có một lần, ngươi nói xem có nên hết mình hay không?” - Đã từng là một trong những “phàm nhân” như những người dưới kia, Tiêu Thiên hiểu lý do vì sao bọn họ lại điên cuồng chỉ để xem những người không hề quen biết thi đấu đến thế: “Mà ta giải thích cho ngươi chuyện này làm gì nhỉ? Dù sao ngươi cũng có hiểu đâu.”
Mỹ Đỗ Toa nhún vai không đáp. Đúng như Tiêu Thiên nói, nàng chưa từng và cũng sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được cảm giác những người dưới kia, bởi vì Xà Nhân khó sinh sản thôi chứ tuổi thọ trung bình của họ dài hơn nhân loại nhiều lắm, siêu cường giả Đấu Hoàng như nàng thì càng đừng nói, sống đến ba bốn trăm tuổi là chuyện bình thường.
“Mà này, tối qua…”
Ngay lúc Mỹ Đỗ Toa vừa quay sang muốn nói gì đó với Tiêu Thiên, thì bỗng nhiên…
“Vô đại nhân, nữ vương bệ hạ, sớm a!”
“Chào buổi sáng, Vô đại nhân, nữ vương bệ hạ!”
“Chào… chào buổi sáng, Vô… Vô đại nhân, nữ vương bệ hạ!”
×
— QUẢNG CÁO —
...bắt đầu là một âm thanh già nua nhưng trung khí mười phần, tiếp theo là một giọng nam trầm có lực, cuối cùng kết thúc bởi sự ôn nhu và lanh lảnh pha chút sợ sệt.
Không khó để nhận ra người đến là ba ông cháu, cha con họ Nạp Lan!
Tiêu Thiên ghé mắt nhìn sang, phát hiện Nạp Lan Kiệt da thịt hồng hào, ánh mắt lấp lánh, khí tức thâm hậu, cùng lão nhân gần đất xa trời tám ngày trước tưởng như hai người.
Nạp Lan Túc ngược lại là bình thường. Trên chiến trường hắn có thể là tướng quân, nhưng chỉ cần cởi giáp trụ ra là khí tức quân nhân lập tức biến mất, cả người hóa thành một trung niên nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, thủ đoạn che giấu khí tức và sát khí tương đối cao minh. Đương nhiên, nếu kẻ