“Ha ha ha, quán quân là ta!” - Bắt được Tử Tâm Phá Chướng Đan vào tay, đồng thời khống chế dao động sóng linh khí của nó thành công đảm bảo không còn bất kỳ lo lắng gì khác nữa, lúc này Viêm Lợi mới thoải mái cười lớn, thần tình đắc ý không thôi.
Hơn hai ngàn thí sinh đăng ký dự thi, sau khi trải qua hai vòng sơ khảo và trung khảo sàng lọc, cuối cùng chỉ còn hơn một trăm người đủ điều kiện tham gia vòng thi chung kết xếp hạng thứ ba.
Trong vòng thi thứ ba, trừ bỏ hơn hai mươi người đã sớm rời khỏi quảng trường vì thất bại giữa chừng, thì đến thời điểm hiện tại sau gần một trăm hai mươi phút trôi qua, trên sân thi đấu chỉ còn chưa tới một trăm thí sinh có mặt.
Mà trong số gần một trăm thí sinh ấy, ngay lúc này cũng chỉ còn duy nhất một mình Mộc Ánh Tuyết vẫn đang chăm chú với Chân Thiên Trấn Địa Lô của nàng. Tất cả những người khác đều đã sớm hoàn tất phần thi của họ. Và rất không may, chẳng có một sản phẩm nào, của bất kỳ ai, đủ sức so sánh với Tử Tâm Phá Chướng Đan trong tay Viêm Lợi cả!
Nói cách khác, từ tình hình dưới sân đến xem, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra trong ít phút nữa trước khi thời gian chính thức kết thúc, vị trí quán quân chắc chắn sẽ là của kẻ ngoại quốc này không thể nghi ngờ.
Trải qua từng đó khó khăn và nguy hiểm, mặc dù thân hãm sâu trong lòng địch, nhưng cũng không thể phủ nhận Viêm Lợi đúng là có lý do để đắc ý a!
Những phút cuối cùng chậm rãi trôi qua trong tĩnh lặng. Và rồi khi hạt cát cuối cùng bên trong chiếc đồng hồ cát lớn gắn trên tường lạnh lùng rơi xuống như cái cách mà dòng thời gian cứ thế chảy không ngừng, thì…
Keng!
Boonggggg…
...âm thanh bật nắp lô quen thuộc vang lên trước, theo sau bởi tiếng chuông báo hiệu thời gian dành cho vòng thi thứ ba đã hết, cũng là lúc hy vọng của tất cả thí sinh, lẫn các khán giả có mặt tại quảng trường Hoàng Gia hôm nay… đều chính thức bị dập tắt.
Nguyên nhân là bởi… không hề có bất kỳ đan hương hay dị tượng nào phát ra từ Chân Thiên Trấn Địa Lô trước mặt Mộc Ánh Tuyết cả. Nói cách khác, cơ sở để sản phẩm của nàng vượt qua Tử Tâm Phá Chướng Đan trong tay Viêm Lợi và giành chiến thắng chung cuộc là hoàn toàn không tồn tại!
“Aiz!!!”
“Cứ như vậy… kết thúc… sao…”
“Lần này xem như mất mặt về tới nhà bà ngoại luôn rồi!”
“...”
Tiếng thở dài ngao ngán, biểu tình bàng hoàng không dám tin và những cái lắc đầu bất đắc dĩ là những gì trải rộng trên khắp các khán đài cũng như dưới sân.
×
— QUẢNG CÁO —
Để một Luyện Dược Sư ngoại quốc giành lấy vị trí quán quân duy nhất ngay tại Gia Mã Đế Đô, nơi được xem là sân nhà trong sân nhà của hàng trăm thí sinh khác có mặt trong vòng chung kết, trước sự theo dõi và cổ vũ của hàng chục ngàn khán giả, nói thế nào cũng không thể chối cãi nổi thất bại thực sự là… muối mặt theo đúng nghĩa đen này a.
“Ha ha ha!” - Ngoài mặt điên cuồng cười lớn, trong lòng thậm chí còn cười lớn hơn, Viêm Lợi cao giọng hô to, ánh mắt đầy thách thức nhìn thẳng về phía mấy người Pháp Mã trên khu vực khách quý: “Pháp Mã hội trưởng, thời gian thi đấu kết thúc rồi, ngài hãy nhanh tuyên bố kết quả cuối cùng của đại hội đi thôi, ha ha ha!”
Một thân một mình mạo hiểm cả tính mạng để trà trộn vào Gia Mã Đế Quốc và tham gia Đại hội Luyện Dược Sư, hơn ai hết Viêm Lợi hiểu rằng dù chỉ là một lần sảy chân nhỏ nhất thôi, thì kết cục cuối cùng của hắn sẽ là cái chết thảm tại nơi đất khách quê người.
Nhưng như một hiền nhân đã nói, rằng “ra xã hội làm ăn bươn chải, liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít. Muốn thành công phải biết chấp nhận trải qua đắng, cay, ngọt, bùi”. Chỉ cần hắn bằng cách nào đó giành được chức quán quân đại hội, qua đó tát một cú vang dội vào thể diện của Luyện Dược Sư công hội Gia Mã Đế Quốc, thì sau khi trở về, vị trí Hội trưởng công hội bản quốc xem như đã mở rộng vòng tay mà chờ đón hắn rồi. Đến lúc đó, địa vị hắn ở Xuất Vân Đế Quốc sẽ bay thẳng lên cao a!
Viêm Lợi có lý do để không thể thua cuộc đấu mà hắn đã cược cả mạng vào, cùng lúc đó, Pháp Mã và các cao tầng khác của Gia Mã Đế Quốc cũng chẳng cách nào chịu nổi thất bại mang tính quốc gia đại sư như thế này. Nhưng trong bối cảnh mà đối phương đã tỏ ra cao tay hơn bằng một nước “chiếu tướng bắt xe” như những gì đang xảy ra, thì tại đây, ngay lúc này, chỉ còn duy nhất một người bọn họ có thể dựa vào. Đó chính là Tiêu Thiên!
“Vô đại nhân, ngài xem…”
“Hắn nói không sai, là lúc nên tuyên bố kết quả cuối cùng rồi.” - Làm như không thấy vẻ mặt khổ bức của Pháp Mã nhìn về phía mình, Tiêu Thiên cứ thế gật đầu nói: “Tử Tâm Phá Chướng Đan không