“Hô…”
Theo một tiếng thở mạnh bất thình lình vang lên như sấm quanh quẩn trong căn phòng trống, là hai đạo khí lưu hình rồng nóng bỏng lập tức phun ra từ hai mũi Tiêu Viêm khiến đồ đạc xung quanh bị thổi loạn xạ. Cùng lúc đó, đôi mắt đã liên tục nhắm hờ suốt mười hai tiếng đồng hồ của cũng trợn lớn lên, từng luồng ánh sáng màu vàng óng chớp nháy.
Không cần phải nói, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ để nhận ra Tiêu Viêm của hiện tại và chú chim non sáng nay đã là hai người hoàn toàn khác nhau!
“Thành công rồi! Rốt cuộc cũng đã trở thành tam tinh Đại Đấu Sư rồi, hahaha!” - Cảm thụ được sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể, một luồng cảm xúc chưa bao giờ có nhanh chóng dâng lên trong lòng Tiêu Viêm, sau đó cứ thế tràn ra bên ngoài miệng dưới dạng một câu nói đầy hào hứng, cuối cùng vẫn không đủ còn diễn tiến thành cười to như điên như dại để phát tiết hết tâm tình.
“...”
Thẳng tới năm phút sau, giống như cười đủ rồi, lúc này Tiêu Viêm mới bình tĩnh trở lại để quan sát tình huống xung quanh. Và ngạc nhiên chưa, Tiêu đại thiên tài vậy mà rất không trùng hợp phát hiện ra ở đầu bên kia của căn phòng, tổng cộng ba người gồm Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết đang cùng nhau im lặng dùng ánh mắt “phát hiện người bệnh tâm thần” nhìn hắn.
“Khụ… cái kia… cảm ơn đan dược từ Vô đại nhân và sự hỗ trợ của hai vị, ân tình này Tiêu Viêm không bao giờ dám quên.” - Vội vàng bật dậy từ trên mặt đất, đồng thời không quên ho khan một tiếng đỡ xấu hổ và cảm ơn ba vị ân nhân của mình, Tiêu Viêm dáo dác nhìn quanh, cuối cùng mới chắp tay hỏi: “Xin hỏi ba vị đại nhân, không biết bây giờ là mấy giờ và… Huân Nhi đâu rồi ạ?”
“Hiện tại đã trôi qua trọn vẹn nửa ngày kể từ thời điểm ngươi sử dụng Tam Văn Thanh Linh Đan rồi.” - Cố nén cảm giác muốn vỗ vô cái đầu Tiêu Viêm cho bõ tức, Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Huân Nhi tiểu thư có việc đã sớm trở về trước. Nàng cũng nhờ ta chuyển lời xin lỗi tới ngươi vì ngày mai sẽ không thể lên Vân Lam Sơn cùng ngươi, về sau có dịp sẽ tạ lỗi.”
“A! Không thể đi cùng… sao?” - Khá ngạc nhiên, thậm chí có chút thất vọng, nhưng rất nhanh Tiêu Viêm liền gật đầu chấp nhận sự thật: “Cũng đúng, dù sao ngày mai ta chính là đi cùng vợ chưa cưới của mình nói lời đoạn tuyệt, nàng mà xuất hiện bên cạnh ta nhất định sẽ chịu nhiều dị nghị, vẫn đừng nên có mặt là tốt nhất.”
Lời này của Tiêu Viêm ngược lại là trúng ý Tiêu Thiên. Ngày mai định trước là sẽ có đại sự xảy ra, hắn không muốn cô nàng xinh đẹp mà đa đoan kia vướng vào nên mới cố ý dọa lui nàng, nhưng đó cũng chỉ mới là về lý. Còn về tình thì đúng như Tiêu Viêm vừa nói, xuất hiện bên cạnh một nam nhân đi bỏ vợ, dù tình ngay lý gian thì đối với danh dự và trinh tiết của Huân Nhi cũng sẽ xuất hiện vết xước lớn không nên có, “vẫn đừng nên có mặt là tốt nhất” a.
“Bỏ qua chuyện đó, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?” - Tạm gác Huân Nhi sang một bên, Tiêu Thiên trầm giọng hỏi lại: “Có cảm thấy bất ổn hay mất cân bằng ở đâu không?”
Thực ra thì cũng chỉ là hỏi cho có lệ thôi, chứ được Mỹ Đỗ Toa một siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong trấn tràng, cộng thêm Mộc Ánh Tuyết dùng Quỷ Châm Bát Pháp của nàng hỗ trợ cường hóa kinh mạch và luyện hóa đan dược, muốn ra vấn đề còn khó chứ đừng nói là không may xảy đến đâu.
“Cái đó thì không có!” - Lắc đầu, Tiêu Viêm lần nữa chắp tay, khom lưng cung kính với ba người Tiêu Thiên: “Lần nữa xin cảm ơn ân đức của ba vị, sau này như có việc yêu cầu, chỉ cần Tiêu Viêm làm được, nhất định sẽ không chối từ.”
“Đột phá xong rồi thì trở về nghỉ ngơi ổn định tâm tình và cảnh giới đi. Ngày mai thể hiện cho tốt, đừng làm ta thất vọng.” - Một mặt không quan trọng khoát khoát tay, Tiêu Thiên đứng dậy xoay người, vừa đi ra cửa vừa nói: “Còn chuyện sau này… để sau này hãy nói.”
Dứt lời, cả ba người cùng nhau biến mất sau cánh cửa, để lại căn phòng trống và Tiêu Thiên lẳng lặng, không biết đang nghĩ cái gì.
. . .
Một đêm yên bình, hay ít nhất là từ mặt ngoài thì trông có vẻ như thế.
Sáng hôm sau, khi vầng thái dương quen thuộc đột phá giới tuyến trói buộc phía chân trời để chậm rãi leo lên cao, rốt cuộc thì ngày mà rất nhiều người chờ mong cuối cùng cũng đã đến.
Siêu sự kiện Ước hẹn ba năm chính thức đến hạn!
Đứng ở một chỗ trên lưng chừng Vân Lam Sơn và phóng tầm mắt nhìn về chỗ tận cùng dưới chân núi, Tiêu Thiên dễ dàng thấy được một doanh trại quân đội khổng lồ hiện rõ ra ở trên một vùng đất bằng phẳng, nơi mà các lều lều trại trại màu trắng được dựng lên san sát nhau, từng ánh lửa lập lòe, bóng khói cơm sáng nghi ngút và không ít binh lính liên tục chạy qua chạy lại thao luyện.
“Quả nhiên